Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Mặt Ngọc Gia Truyền


trước sau

Sau đó Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên và Thôi thị bế theo đứa trẻ, cùng nhau rời đi.

Đợi lát nữa, Liễu Mi Vũ sẽ sai người tới Trì Xuân Uyển kiếm cái cớ nào đó dụ Thôi thị và Ngọc Nghiên đi chỗ khác, sau đó sẽ sắp xếp người lẻn vào trong.

Thế nên Thẩm Nguyệt vừa mới rời đi, Liễu Mi Vũ đã dẫn Hương Lăng rời khỏi sân khấu trong hoa viên.

Liễu Mi Vũ càng đi càng thấy bủn rủn, đi tới con đường tắt đã phải chống tay vào gốc cây mà thở dốc.

Hương Lăng thấy vậy vội vàng bước tới dìu nàng ta: “Phu nhân sao thế? Có phải ban nãy ở bên tướng quân phấn khởi quá nên uống quá chén không?”

“Có lẽ là thế”.

“Vậy để nô tì đỡ phu nhân về Phù Dung Uyển nghỉ ngơi trước”.

Liễu Mi Vũ xua xua tay với Hương Lăng: “Đã đến nước này rồi, nếu ngươi đỡ ta về nghỉ, ai sẽ sắp xếp phần sau đó? Ta thấy nơi này cách Phù Dung Uyển cũng không xa, ta tự quay về nằm nghỉ một chút là được. Bây giờ ngươi tới ngay chỗ cửa sau, dẫn người vào trong”.

Liễu Mi Vũ lại dặn dò thêm: “Dẫn người vào rồi không được tới Trì Xuân Uyển vội, ngươi gọi vài bà tử tới Trì Xuân Uyển dụ Thôi thị và Ngọc Nghiên rời đi rồi hẵng thả người vào”.

“Nô tì… nô tì biết rồi”.

“Đi mau, đừng chậm trễ, nhất định phải làm đến nơi đến chốn”.

Liễu Mi Vũ váng vất nhìn Hương Lăng quay người rời đi rồi mới miễn cưỡng gắng gượng tiếp tục đi về Phù Dung Uyển.

Thế nhưng nửa đường nàng ta không hề chú ý rằng Thẩm Nguyệt đã quay trở lại, thong thả bước ra từ sau gốc cây.

Thẩm Nguyệt giơ tay chém ngay vào gáy Liễu Mi Vũ, căn bản không cần dùng sức, nàng ta đã mềm nhũn ra rồi.

Thẩm Nguyệt lập tức túm lấy cơ thể nàng ta, quay đầu đi về một hướng khác.

Trong điều kiện ánh sáng u ám, cảm quan của Thẩm Nguyệt vô cùng nhạy bén. Đi tới lối rẽ, nàng đột nhiên ngừng bước, nghiêng đầu đảo mắt về một góc nào đó.

Ánh mắt đó sắc bén như chim ưng khiến người ta không rét mà run.

Hạ Du nhìn thấy rất rõ, đó không phải ánh mắt mà một người phụ nữ nên có.

Hạ Du vốn tò mò, hắn ta muốn xác nhận xem rốt cuộc Thẩm Nguyệt có phải là người ở sòng bạc ngày hôm đó không.

Không ngờ hắn ta lén lút đi theo nàng lại nhìn được cảnh tượng không nên thấy.

Hạ Du không khỏi run rẩy trong lòng, lần này Thẩm Nguyệt đã nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta, tất nhiên là nhận ra.

Vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của nàng thoáng chốc biến mất, thay vào đó là nét dịu dàng ôn hòa. Nàng đứng trong bóng tối, không hề di chuyển: “Chẳng lẽ Hạ gia công tử đi lạc sao?”

“Ừm, ừm... à, ta muốn đi nhà xí, không cẩn thận đi xa mất rồi”, Hạ Du hỏi: “Sao cô nhận ra ta?”

“Muốn đi nhà xí thì tới hoa viên bảo hạ nhân dẫn ngươi đi là được”.

Hạ Du không bình tĩnh nổi nữa, thấy Thẩm Nguyệt sắp bỏ đi, hắn ta gọi: “Này, quả nhiên là cô, đúng không! Hôm đó ở trên đường, ta tìm cô vay tiền, sau đó hai ta bị Tần tướng quân bắt được ở sòng bạc, kết cục là ta bị đưa về nhà, cô cũng bị đưa về nhà, hóa ra cô là công chúa!”

Thẩm Nguyệt không ngó ngàng tới hắn ta, đi thẳng về phía trước.

Tên này càng nói càng hăng hái, hắn ta đuổi theo Thẩm Nguyệt: “Nếu không làm sao tướng quân có thể chỉ lôi mỗi hai ta ra ngoài. Nếu cô đúng là công chúa, sao không giống với lời đồn vậy, sao cô còn ra phố chợ thế…”

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi dừng lại. Nếu cứ để tên tiểu tử này đi theo, chắc hẳn sẽ hỏng việc.

Hạ Du thấy nàng định nói gì nên chặn họng: “Cô đừng ngụy biện, chắc chắn là cô!”

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta không ngụy biện”.

“Mặt ngọc của ta đâu, lần trước đi vội quá, ta không kịp đòi
nó. Đó là bảo vệ gia truyền của nhà ta, bà nội để lại cho ta sau này lấy vợ đấy!”

Thẩm Nguyệt đáp: “Hôm nay không mang theo, lát nữa rảnh rỗi sẽ đưa cho ngươi, được chưa? Bây giờ mời ngươi rời đi ngay lập tức, được không?”

Hạ Du thấy đôi bên quen nhau nên quên luôn việc ban nãy Thẩm Nguyệt chỉ dùng ánh mắt đã chấn nhiếp được hắn ta: “Bây giờ cô rất bận à?”

Thẩm Nguyệt nhấc Liễu Mi Vũ lên: “Ngươi cảm thấy sao?”

“Nàng ta sao vậy?”, Hạ Du hỏi.

“Ngươi mù hả, uống nhiều quá nên ngất xỉu rồi”, Thẩm Nguyệt đáp: “Bây giờ ta phải đưa nàng ta đi ngủ”.

Hạ Du im lặng: “Nhưng ban nãy rõ ràng ta trông thấy cô đánh ngất nàng ta”.

Bước chân của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn Hạ Du, đôi mắt lạnh lẽo nheo nheo: “Hạ Du, nói năng tầm bậy sẽ phải trả giá đấy”.

Nàng nhếch môi, làm động tác quệt ngang cổ với Hạ Du.

Hạ Du vội vàng lùi về sau mấy bước: “Ban nãy ta chẳng nói gì hết nhé”.

Thẩm Nguyệt đưa Liễu Mi Vũ về Hương Tuyết Uyển.

May mà lúc này Hương Tuyết Uyển để trống, đồ đạc trong phòng không thiếu thứ gì.

Hạ Du tò mò đi theo nàng suốt dọc đường tới Hương Tuyết Uyển, tuy thấy Thẩm Nguyệt đánh ngất người ta, nhưng chẳng làm chuyện gì xấu xa.

Thẩm Nguyệt đặt Liễu Mi Vũ lên giường rồi rời đi ngay.

Liễu Mi Vũ nằm trên giường, hai má đỏ ửng, hơi thở run rẩy, dù đang ngủ say vẫn để lọt ra tiếng rên rỉ vô cùng kiều diễm.

Hạ Du lại hỏi: “Nàng ta làm sao thế?”

“Không phải ta nói rồi sao, uống quá chén”.

“Nhưng sao ta cảm thấy nàng ta giống như bị trúng thuốc vậy? Cô chớ lừa ta, dù sao ta cũng ra ngoài lăn lộn lâu như vậy rồi, không đến mức không biết nổi điều này đâu”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nếu ngươi đã biết rồi, sao còn bép xép hỏi nhiều như vậy?”, nàng thong dong mỉm cười: “Ngươi có muốn vào trong giải độc cho nàng ta không?”

Nói rồi Thẩm Nguyệt đẩy hắn ta vào trong phòng.

Hạ Du vội vàng trở ra, nghiêm nghị nói: “Cô đừng làm bậy, ta chưa bao giờ động tới phụ nữ đã có chồng!”

Thẩm Nguyệt túm hắn ta rời khỏi Hương Tuyết Uyển: “Chẳng phải ngươi đòi mặt ngọc gia truyền sao? Đi, ta lấy mặt ngọc cho ngươi”.

Hạ Du vội vàng ngoái đầu liếc nhìn một cái, dưới ánh đèn vàng vọt, Liễu Mi Vũ thân thể quyến rũ, phập phồng theo nhịp.

Cánh cửa nửa đóng nửa mờ khiến phong cảnh bên trong như ẩn như hiện.

Hoa viên đang vào độ náo nhiệt, đâu có ai chú ý tới mấy chuyện bất thường này.

Đây là việc của phủ tướng quân, Hạ Du lại chẳng quen biết gì người phụ nữ kia, không tới lượt hắn ta lo chuyện bao đồng. Hắn ta chỉ thấy hơi tò mò thôi.

Tới thời gian đã định, Hương Lăng lặng lẽ tới cửa sau, dẫn hai người gác cửa vào trù phòng uống rượu, sau đó thả người từ bên ngoài vào trong.

Người đàn ông tiến vào, xoa xoa tay, đánh giá Hương Lăng từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo.

Vừa nhìn đã biết đây là phường vô công rồi nghề, hạ lưu và háo sắc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện