Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Xuất Chinh


trước sau

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Tính ta xấu lắm, ngươi càng muốn gặp hắn thì ta càng không cho ngươi gặp, có giỏi thì nhào vào mà cắn ta này”.

Liễu Mi Vũ đẩy Hương Lăng ra, định xông lên đánh.

Nhưng còn chưa kịp đến gần Thẩm Nguyệt thì đã bị Thôi thị ngăn lại, nhanh chóng bắt chéo tay nàng ta ra sau lưng, đánh quỳ xuống đất, đè tay nàng ta xuống.

Thẩm Nguyệt kéo váy ngồi xuống trước mặt nàng ta, ngón tay nắm vuốt cằm nàng ta, híp mắt nói: “Tần tướng quân còn chưa ra khỏi nhà mà ngươi đã cuống cuồng muốn hắn ta xui xẻo rồi đúng không? Mi Vũ, ta khuyên ngươi về sau nên kiềm chế một chút, dù sao Tần Như Lương cũng không còn là chỗ dựa của ngươi nữa đâu, ta có thể bóp chết ngươi bất kỳ lúc nào”.

Liễu Mi Vũ trừng mắt, tràn ngập nước mắt và hận thù.

Thẩm Nguyệt nhếch môi cười: “Nhưng ta không thích mọi chuyện nhanh như thế đâu, chờ ta bắt được Liễu Thiên Hạc thì sẽ ngồi ôn chuyện xưa với ngươi nhé”.

Thoáng chốc, cả người Liễu Mi Vũ run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Nguyệt đứng lên nói: “Nhị nương, ném nàng ta ra ngoài”.

Ngày mồng chín tháng chạp.

Trời đang tờ mờ sáng, Thẩm Nguyệt đã đứng dậy, mặc áo bông khoác áo choàng, sửa soạn rồi dẫn Ngọc Nghiên ra ngoài.

Quản gia cũng đã chuẩn bị xong đồ vật, đó là một cái áo choàng, xin Thẩm Nguyệt khoác thêm cho Tần Như Lương vào lúc tiễn đưa hắn ta.

Thẩm Nguyệt cũng không thấy bóng Tần Như Lương đâu, chắc là đã ra cửa thành hiệu lệnh tam quân rồi.

Thẩm Nguyệt xuất hiện ngoài cửa thành, là đại diện gia quyến tiễn đưa người nhà.

Nàng đứng đầu, tay cầm một cái áo khoác, đứng trước cửa thành, sắc mặt lạnh nhạt, tóc đen buông dài, mép váy khẽ thổi.

Sau lưng đều là thân nhân, gia quyến tiễn đưa, xếp thành hàng dài.

Lúc đến nơi, các gia quyến chia nhau đi tìm tướng sĩ xuất chinh nhà mình.

Tần Như Lương không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ đến. Hắn ta được tướng lĩnh bên cạnh nhắc nhở, khi quay lại mới thấy Thẩm Nguyệt đứng đó.

Ánh mắt hắn ta căng thẳng, chỉ nhìn một mình cô gái đứng ngoài cửa thành.

Giống như cả đất trời chỉ có một mình nàng.

Nàng híp mắt đứng dưới ánh nắng sớm, con ngươi đen như mực.

Tần Như Lương đi từng bước về phía nàng, nàng cũng từng bước đi lên chỗ hắn ta.

Theo quy củ, nàng cẩn thận tung áo choàng ra, kiễng chân choàng vào khôi giáp lạnh băng trên người Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt cúi mắt, bình thản buộc dây đai.

Tần Như Lương giật mình, đưa tay cầm lấy tay nàng.

Thẩm Nguyệt nhíu mày, giữa lông mày là sự chán ghét, nàng thản nhiên nói: “Ta chỉ làm theo thông lệ thôi”.

Tần Như Lương lần đầu lấy dũng khí, trịnh trọng nói: “Thẩm Nguyệt, nếu cô còn chờ được ta quay về, nếu cô cho ta cơ hội theo đuổi cô thì sau này ta sẽ đối tốt với cô vô điều kiện, ta cũng sẽ bảo vệ cô, không vì bất kỳ ai mà hối hận việc ta đã từng bảo vệ cô”.

Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, giương mắt nhìn hắn ta.

Hắn ta đứng ngược nắng, có chút không chân thực.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, chỉ tiếc là trong đáy mắt không có chút tình cảm nào: “Tần Như Lương, ngươi yêu ta rồi à?”

Vào giây phút chia ly, Tần Như Lương cũng không tránh né nữa: “Chắc là ta đã yêu cô rồi”.

“Vậy ta nói ngươi nghe, Thẩm Nguyệt ta cả đời này cũng sẽ không thích ngươi, cho dù có phải cô đơn đến chết thì cũng sẽ không bao giờ thích. Ngươi quên những gì ngươi từng nói rồi, nhưng ta thì không. Ngươi có quỳ xuống thì ta cũng sẽ chỉ giẫm cho ngươi đau hơn thôi”.

Tần Như Lương nắm chặt tay của nàng không buông.

Thẩm Nguyệt cũng không ngại, cười:
“Nếu hôm nay Mi Vũ ở đây thì ngươi có thể sẽ được bày tỏ tình cảm với nàng ta, tiếc là ta lại không cho nàng ta đến”.

Tần Như Lương nói: “Ta đã không coi cô là kẻ địch nữa, nếu cô tha cho nàng ấy thì có thể hận ta đây này. Ta không quan tâm gì cả, chỉ có một yêu cầu, mong cô buông tha nàng ấy trong lúc này”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày hỏi: “Vậy sau khi ngươi đi thì ta sẽ cấm túc nàng ta nhé? Cho nàng ta chỉ hoạt động trong Phù Dung Uyển, không được bước ra ngoài nửa bước”.

Tần Như Lương nói: “Được”.

“Ngươi yên tâm, ngươi có về được hay không thì nàng ta cũng luôn là của ngươi. Ta rất niệm tình cũ, sẽ không bán nàng ta đến Minh Nguyệt Lâu làm kỹ nữ đâu”.

Thẩm Nguyệt rút tay ra, vỗ khăn choàng của hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi mà không về thì ta cũng sẽ tiễn nàng ta chết cùng ngươi, cho hai ngươi song túc song tề”.

Tiếng trống vang dội.

Thời gian chào tạm biệt đã hết.

Tần Như Lương liếc nhìn nàng thật sâu, không còn dừng lại nữa, quay lên đài cao uống máu ăn thề, nhổ quân xuất chinh.

Thẩm Nguyệt nhìn đai quân mênh mông càng lúc càng xa, cuối cùng thành một chấm đen biến mất ở chân trời.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, ta về thôi”.

Khi về phủ thì thấy Liễu Mi Vũ đang khóc nháo trong phủ.

Thẩm Nguyệt buồn cười nói: “Còn đang sợ ngươi không tìm đến đây này”.

Cuối cùng Thẩm Nguyệt sai người cho Liễu Mi Vũ cấm túc trong Phù Dung Uyển, không có lệnh của nàng thì không được phép ra ngoài nửa bước.

Tất cả mọi sự ăn mặc chi tiêu đều có người đưa đến.

Hạ nhân trong phủ tướng quân làm việc như thường, chỉ là Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy phủ tướng quân trống rỗng đi nhiều.

Không có Tần Như Lương gai mắt trước mặt, cũng không có Liễu Mi Vũ lén lút quỷ kế sau lưng khiến Thẩm Nguyệt rảnh rỗi muốn chết.

Chưa đến một tháng nữa là năm mới, phủ tướng quân chắc phải đón một năm mới lạnh lẽo rồi.

Trong lúc ấy, Hạ Du nói lời giữ lời, mời Thẩm Nguyệt đi dạo phố, muốn dẫn nàng cùng Lưu Nhất Quái và Ngọc Nghiên đi chơi ở tửu lâu.

Quá ba tuần rượu, Hạ Du say mèm, kề vai sát cánh với Thẩm Nguyệt đòi đưa nàng đến mấy chốn ăn chơi.

Kết quả đi trên đường gặp một mỹ nhân, tay áo bồng bềnh cứ như thần tiên giáng trần.

Hạ Du nhìn không chớp mắt, chỉ thấy vô cùng xinh đẹp, chưa kịp phân nam nữ thì đã xông lên rồi.

Người kia khựng lại rồi quay đầu nhìn.

Thẩm Nguyệt thấy rõ diện mạo của người này rồi thì mới sửng sốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện