Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi không thể, nhưng người khác thì có thể”.
Tô Vũ cầm một đôi đũa trúc trên tay, ngón tay trắng tinh của hắn hơi cong lại, giống như một món hàng mỹ nghệ thượng hạng”.
Nhìn hắn ăn cơm cũng có thể coi như một loại hưởng thụ.
Tô Vũ nghịch đũa: “Sao đêm hôm ấy cô lại chạy?"
Thẩm Nguyệt giả ngu: “Đêm nào cơ?"
"Đêm mà nhị công tử Hạ gia bị đánh ấy”.
Thẩm Nguyệt khẽ run, nói: “Hạ Du huýt sáo trước, không phải ta. Ta không chạy, chẳng lẽ còn ở lại ăn đêm hay gì? Hắn ta uống say mà ngươi cũng chấp nhặt với hắn ta à”.
"Cũng may là cô chạy nhanh", Tô Vũ lạnh nhạt nhướng mày, ghé mắt nhìn nàng: “Cô chột dạ à?"
Thẩm Nguyệt thuận miệng nói: “Chẳng qua là ta không muốn nhìn thấy ngươi thôi”.
Bình rượu được làm ấm lên, tỏa ra mùi hương thơm thoang thoảng. Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng nổi bọt không ngừng, cùng với mùi rượu ngọt.
Liên Thanh Châu cầm bình đi tới: “Đây là rượu dứa đặc sản của Dạ Lương, công chúa có muốn nếm thử?"
Thẩm Nguyệt đẩy ly rượu của mình ra: “Rót đầy cho ta”.
Liên Thanh Châu rót rượu cho nàng, quay người định về lại chỗ ngồi của mình.
Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Sao không rót đầy cho hắn nữa?"
Tô Vũ nói: “Ta không uống rượu”.
Bây giờ Thẩm Nguyệt mới biết hóa ra Tô Vũ không uống rượu.
Thẩm Nguyệt nói: “Người suốt ngày luôn giữ sự tỉnh táo như ngươi sẽ mất đi rất nhiều niềm vui thú đấy”.
Thật ra Thẩm Nguyệt cũng không thích uống rượu. Khi uống cùng Hạ Du, nàng vẫn luôn tỉnh, chẳng qua là Hạ Du không kiềm chế được nên tự uống cho say mèm.
Hôm nay Liên Thanh Châu mang rượu về có mùi thơm ngọt, không quá nồng mùi cồn, Thẩm Nguyệt cũng uống nhiều hơn hai chén.
Lúc nàng và Liên Thanh Châu mời rượu nhau, Tô Vũ vẫn chỉ uống trà.
Tay trái của Tô Vũ đặt lên ấm trà, đợi đến khi sôi trào thì hắn mới cầm lên, đổ nước trà màu xanh nhạt vào trong ly, đặt vào bên cạnh bàn của Thẩm Nguyệt, cũng không quan tâm nàng có uống hay không.
Tô Vũ nói: “Rượu dứa mặc dù không gây say nhưng cũng là rượu mà".
Thẩm Nguyệt ôm mặt, cầm đũa gõ nhẹ vào bát, hưởng thụ âm thanh vui tai phát ra từ mặt đũa.
Nàng híp mắt, khẽ nhếch miệng, cười như không cười, thần thái say mê lòng người, nhẹ nhàng nói: “Ngươi sợ ta uống say à? Ngươi yên tâm, cho dù ta có say, ta cũng sẽ không huýt sáo với ngươi, đùa giỡn ngươi bên đường như Hạ Du đâu".
Tô Vũ chỉ uống trà, không nói thêm gì nữa.
Tô Vũ đã nói đến vậy rồi, Liên Thanh Châu cũng phải khuyên: “Công chúa đừng uống nữa, nếu uống tiếp thì sẽ say đấy”.
Thẩm Nguyệt nói: “Bình thường ta không uống rượu, nhưng nếu uống với Liên Thanh Châu ngươi, say thì có sao”.
Liên Thanh Châu run lên, từ khi Thẩm Nguyệt đi lên thuyền và chạm vào áo của hắn, hắn đã luôn cảm thấy có điểm gì không lành.
Liên Thanh Châu nói: “Công chúa nói quá lời rồi”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy đêm nay có thời cơ hoàn hảo, thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ừ, nếu Tô Vũ không có ở đây thì sẽ càng hoàn hảo hơn, nàng có thể thoải mái giải quyết vấn đề riêng với Liên Thanh Châu.
Nếu như không uống rượu, có Tô Vũ ở đây, e là nàng cũng chẳng nói được những lời kia với Liên Thanh Châu.
Nhưng bây giờ nàng đã uống rượu, tinh thần trở nên gan dạ lên không ít.
Liên Thanh Châu cũng chẳng mê rượu, say rượu thì đổi sang uống trà.
Lúc hắn đang uống, đột nhiên Thẩm Nguyệt buông đũa xuống, nghiêm túc nói một câu: “Liên Thanh Châu, đến đây tâm sự yêu thương với ta nào”.
"Phụt…", Liên Thanh Châu còn chưa uống xong thì đã bị sặc nước.
Hắn kinh hãi: “Tâm sự yêu thương cái gì cơ?", Hắn vô thức nhìn qua Tô Vũ: “Như vậy không thích hợp đâu? Công chúa uống say
rồi”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày hỏi: “Tại sao lại không thích hợp? Ngươi kết hôn rồi à?"
"Tại hạ chưa, nhưng công chúa thì rồi”.
"Chuyện này thì ngươi đừng lo, ta sớm muộn cũng sẽ ly dị thôi", Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại một chút: “Ngươi yên tâm, trong một năm kể từ khi kết hôn với Tần Như Lương đến nay, ta chưa từng phát sinh quan hệ với hắn ta. Tính cách ngươi cũng không tệ, sau này Bắp Chân có người làm cha như ngươi hẳn là cũng không tệ”.
Liên Thanh Châu mất bình tĩnh, nói: “Tại hạ là thương nhân sao xứng đáng động vào thân thể quý giá của công chúa chứ, công chúa đừng nói đùa như thế, tại hạ sẽ rất sợ”.
Thẩm Nguyệt khẽ mỉm cười nói: “Ta không nói đùa đâu. Liên Thanh Châu, ngươi dám từ chối ta? Ngươi không thích ta?"
Tô Vũ híp mắt.
Liên Thanh Châu đổ mồ hôi lạnh liên tục: “Tại hạ chỉ coi công chúa là bạn, nếu như công chúa hiểu lầm, tại hạ xin lỗi công chúa”.
Thẩm Nguyệt cũng không giận, ung dung nói: “Thế Bắp Chân thì sao? Ngươi có thích thằng bé không?"
"Tiểu công tử đáng yêu động lòng người, sau này chắc chắn sẽ là nhân trung long phượng. Tại hạ sẽ phụng dưỡng tiểu công tử toàn lực”.
Thẩm Nguyệt khổ não, thở dài nói: “Nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng thấy hình bóng của cha Bắp Chân đâu, ta cho rằng cùng lắm thì lấy tạm một người, nhưng ta cũng không quen biết nhiều, Liên Thanh Châu, vẻ ngoài của ngươi cũng không tệ”.
Liên Thanh Châu vội vàng nói: “Ở đây có một vị nhìn còn đẹp trai hơn cả tại hạ nữa mà”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng đang nhìn lại nàng.
Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt có chút mông lung, sau đó đứng dậy nói: “Ta cần tỉnh táo lại một chút”.
Bên ngoài có gió lạnh thổi, Thẩm Nguyệt đang hơi bối rối cũng chậm rãi tĩnh tâm lại.
Thật ra chuyện Liên Thanh Châu từ chối cũng không làm cho nàng ảo não, ngược lại còn thở ra một hơi.
Nàng tạm thời vẫn chưa có tình cảm khác với Liên Thanh Châu. Đã lâu không gặp, nàng chỉ cảm thấy được sự thân thiết chứ không rung động.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tô Vũ nhìn mình, ánh mắt hẹp dài giống như ẩn chứa toàn bộ bầu trời đó muốn hút nàng vào sâu, làm nàng có chút rung động khó cưỡng.
Mùi trầm hương tỏa ra từ ngươi hắn luôn quanh quẩn trong mũi của nàng, khiến nàng nhạy cảm ngửi được, không thể ngó lơ.
Thẩm Nguyệt đứng trên boong thuyền, tay vịn lan can, nhìn toàn thành sáng rực, gió lạnh thổi qua gương mặt nóng bỏng của nàng khiến cho nàng cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Nàng tự nhủ với bản thân, Thẩm Nguyệt, ngươi không thể động lòng với hắn được.