Nàng xoay người bước nhanh về phía trước.
Tô Vũ vẫn theo nàng từ xa giống như trước.
Nàng không hề quay đầu nhìn lại, vừa về tới phủ tướng quân đã đi thẳng vào trong.
Tô Vũ dừng lại trong góc tối của con hẻm.
Khi quay lại Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt nhìn xuống thấy cây sáo trúc trên eo mình thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng vẫn đeo cây sáo trúc này bên người theo thói quen mà quên tháo ra, hôm nay để Tô Vũ nhìn thấy, lẽ nào hắn lại cho rằng nàng vẫn còn đang tơ tưởng đến hắn hay sao?
Khi thay y phục, Thẩm Nguyệt nói với Ngọc Nghiên: "Tháo cây sáo trúc ra đi".
Ngọc Nghiên sửng sốt nói: "Công chúa không muốn đeo nó nữa sao?"
“Sau này ta sẽ không đeo nó nữa”, Thẩm Nguyệt buồn bả nói.
"Công chúa muốn để nó ở đâu, để nô tỳ giúp công chúa cất đi?"
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: "Ta không biết, ngươi muốn để ở đâu thì để, đừng để cho ta nhìn thấy nó là được".
Thẩm Nguyệt nhìn lại và thấy chiếc khóa trường sinh trên cổ Bắp Chân thì liền nói: “Cái này cũng bỏ đi”, sau đó nàng liền cúi xuống để lấy chiếc khóa trường sinh.
Không ngờ lúc này Bắp Chân lại đột nhiên tỉnh dậy, nó vươn đôi bàn tay nhỏ bé ra nắm chặt lấy khóa trường sinh không buông.
Thôi thị biết nàng không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến Tô Vũ cho nên liền nói: "Công chúa, thôi bỏ đi, Bắp Chân thích cái khóa này mà. Dù sao khóa trường sinh mang theo bên người cũng có thể trừ tà giữ bình an".
Bắp Chân không chịu buông tay, Thẩm Nguyệt không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.
Đến tối, Thẩm Nguyệt lên giường đi ngủ, Ngọc Nghiên hạ màn ủ ấm cho nàng.
Nàng nghiêng người về phía Bắp Chân, nghịch ngợm lòng bàn tay non nớt đầy thịt của Bắp Chân rồi nói: "Ngọc Nghiên, ngươi cũng nên đi ngủ đi".
Khi không có ai trong phòng, nàng mới chạm vào chiếc khóa trường sinh treo trên y phục của Bắp Chân. Chiếc khóa dài mát lạnh dưới những ngón tay của nàng.
Cũng không biết từ khi nào mà lòng nàng lại dao động.
Bây giờ nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ, mọi thứ hiện lên trong đầu Thẩm Nguyệt dường như đều trở nên rõ ràng vô cùng.
Dáng vẻ cao gầy tuyệt sắc của hắn, tay áo mềm mại của hắn, mùi trầm hương nhàn nhạt của hắn, còn có nụ cười dịu dàng của hắn, hơi ấm trong vòng tay hắn, tất cả cảm giác vẫn còn mới như vừa chỉ xảy ra hôm qua.
Nàng bỗng dưng cảm thấy muốn quên được hắn khó khăn hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Nhưng không sao, thời gian trôi qua sẽ xóa nhòa tất cả, chỉ cần sau này nàng không gặp lại hắn nữa thì hình bóng của hắn trong trí nhớ của nàng sẽ càng trở nên mờ nhạt hơn.
Đêm đã khuya mà Thẩm Nguyệt vẫn chưa thể ngủ sâu được.
Nàng đã mơ rất nhiều giấc mơ hỗn loạn và kỳ quái.
Nửa đêm bị bừng tỉnh, Thẩm Nguyệt giật mình ngồi bật dậy khỏi giường, vẫn còn mê man hoảng hốt, hai mắt hằn đầy tơ máu, vươn tay đỡ vầng trán ướt đẫm mồ hôi, mấy đầu ngón tay trở nên vô cùng lạnh lẽo, nàng không ngừng lẩm bẩm: "Tô Vũ..."
Khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy căn phòng trống trơn, Bắp Chân vẫn còn ngủ say.
Nàng cảm thấy rất mờ mịt, dường như trong mộng nàng đã mơ thấy hắn nhưng dường như lại chưa từng mơ thấy hắn.
Thẩm Nguyệt ra khỏi giường rồi đi về phía bàn trang điểm, nàng ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình với mái tóc rối bù trong gương.
Nàng vấn tóc lại rồi lần lượt mở từng ngăn kéo của bàn trang điểm như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ là nàng không thể tìm thấy nó.
Ngăn kéo rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Thôi thị đã tỉnh dậy, đã đến lúc cho Bắp Chân ăn rồi, bà ta vừa vào phòng thì đã thấy trong phòng ngổn ngang, không khỏi sửng sốt hỏi: "Công chúa đang tìm thứ gì sao?"
Thẩm Nguyệt lúc này mới tỉnh táo lại, đỡ tay lên trán, thở dài nói: "Không
có gì, ta không tìm gì cả. Ta chỉ vừa gặp ác mộng cho nên không ngủ được".
Ngọc Nghiên là người chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Thẩm Nguyệt, Thôi thị thấy có chuyện không ổn thì liền gọi Ngọc Nghiên tới.
Ngọc Nghiên nhìn căn phòng lộn xộn, sau đó nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Thẩm Nguyệt, trong lòng lo lắng nói: "Công chúa muốn tìm cái gì, nô tỳ giúp công chúa tìm".
Thẩm Nguyệt lắc đầu lặp lại: "Ta đã gặp ác mộng".
Thôi thị cho Bắp Chân ăn no rồi thì liền lui xuống trước để Ngọc Nghiên một mình ở lại trong phòng.
Thẩm Nguyệt quay lưng về phía nàng ta, đã kê gối nằm xuống.
Một lúc sau, Ngọc Nghiên đi tới bên giường nói: "Công chúa muốn tìm thứ này phải không?"
Thẩm Nguyệt dừng một chút, nhìn thấy cây sáo trúc do Ngọc Nghiên đưa tới.
Cây sáo trúc lộ rõ những hoa văn được khắc một cách khéo léo tinh xảo.
Nàng đưa tay ra nhận lấy, giữ nó trong lòng bàn tay.
Ngọc Nghiên nói: "Công chúa nói không muốn nhìn thấy nó nữa, cho nên nô tỳ đã để nó ở phía dưới đáy hòm".
Một lúc lâu sau, Ngọc Nghiên lại nói: "Nô tỳ còn tưởng rằng công chúa đã hạ quyết tâm phân rõ giới hạn với hắn".
"Đúng vậy, chỉ có điều gần đây ta phát hiện muốn quên đi một người thật sự có chút phiền toái".
Ngọc Nghiên hỏi: "Công chúa có muốn biết chuyện trước đây của công chúa với Tô đại nhân không? Nếu công chúa muốn thì nô tỳ có thể nói cho công chúa biết. Có lẽ sau khi công chúa nghe được thì sẽ không còn thích hắn nữa".
Nàng ta là nô tỳ bên cạnh Thẩm Nguyệt bao nhiêu lâu nay, có thể nói là gần như tâm ý tương thông.
Làm sao nàng ta có thể không biết Thẩm Nguyệt đã chôn chặt trong lòng những chuyện gì trong suốt thời gian qua.
Ngọc Nghiên nhận ra rằng mình thật ngốc.
Khi công chúa nói với nàng ta rằng công chúa sẽ không để tâm tới Tô đại nhân nữa thì nàng ta nên nhận ra rằng công chúa thật ra vô cùng để tâm đến hắn.
Mấy ngày nay công chúa luôn để cho bản thân trở nên bận rộn, chính là bởi vì không muốn dư ra thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng nàng càng kìm nén thì càng phản tác dụng.
Có những thứ, chẳng hạn như tình cảm, người ta càng kìm nén thì phản lực ảnh hưởng lên người ta lại càng đáng sợ.
Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn cố chấp nói: "Không nghe, ta không muốn nghe".
Ngọc Nghiên khóc nức nở, đau khổ bất lực nói: "Công chúa, người không thể tiếp tục cố chấp nữa, nếu như người thật sự thích hắn thì sau này sẽ không còn đường để đi. Nô tỳ thật sự không lừa người đâu!"
Thẩm Nguyệt cố chấp che tai của mình lại rồi nói: "Ta không muốn nghe. Ta không muốn nghe bất cứ chuyện gì đã xảy ra với hắn trong quá khứ".