Hạ Du khinh thường trong lòng, nếu không đi xa ra một chút, chẳng lẽ lại để mọi người nghe thấy tiếng hắn ta đi tiểu à? Thế thì ngại chết!
Hơn nữa đêm nay lại còn phải ngủ ở đây, Hạ Du cũng không muốn đi tiểu ngay gần chỗ ngủ.
Thế là hắn ta cố gắng đi xa ra một chút.
Nhưng Hạ Du vừa mới bước chân đi khỏi đó thì không khí vui vẻ bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Sau đó, tiếng gió ngày càng lớn, cảm xúc của thủ lĩnh thị vệ từ thả lỏng bỗng biến thành cảnh giác, đám thị vệ khác cũng âm thầm sờ vào bội kiếm bên hông.
Tô Vũ bình thản nói: “Thanh Hạnh, đưa công chúa vào xe ngựa tạm lánh đi”.
Thẩm Nguyệt ngưng thần lắng nghe, lúc này mới cảm nhận được tiếng lá lắc lư trong gió hơi mạnh hơn bình thường. Tiếng lá cây xào xạc che đi tiếng chân đang đạp trên thân cây, mà chính vì thân cây bị mượn lực đẩy lên nên mới khiến lá cây lắc lư càng mạnh.
Thanh Hạnh vẫn chưa hiểu, nhưng cũng tự nhiên thấy lo sợ, bèn lập tức đỡ Thẩm Nguyệt dậy và đi vào xe ngựa.
Thẩm Nguyệt chưa biết người tới có ý gì.
Nhưng chỉ nhìn lá cây bay tán loạn là biết ngay đây là người có võ công cao cường, cho nên Thẩm Nguyệt kết luận những kẻ này không phải loạn tặc hay thổ phỉ.
Nếu phải thì cũng sẽ không lén lút mượn tiếng gió để tới gần rừng cây mà sẽ gióng chống khua chiêng xông tới.
Cho nên đây chắc hẳn là đuổi tới từ trong kinh.
Thẩm Nguyệt bắt đầu xoay chuyển cực nhanh, đối phương nhằm vào nàng sao?
Trước mắt đã đi được hơn nửa đường đến biên cảnh, hành trình vẫn rất an toàn, bây giờ mới có người tới thì quá là kỳ quái.
Nếu là hoàng đế phái tới thì đã nên động thủ để lấy mạng nàng từ lâu, chứ không phải chờ đến khi Tô Vũ đến đi cùng nàng thì mới động thủ.
Huống hồ Tần Như Lương còn sống, hoàng đế sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy mới đúng.
Hay là nhằm vào Tô Vũ?
Thẩm Nguyệt cảm thấy khả năng không lớn lắm, Tô Vũ mang sứ mệnh đàm phán đến, còn chưa bàn bạc được gì với Dạ Lương thì đã gặp tập kích, chẳng phải là thất bại trong gang tấc hay sao.
Nghĩ vậy, Thẩm Nguyệt bèn lên xe ngựa với Thanh Hạnh.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Thẩm Nguyệt lập tức tái mặt, đẩy Thanh Hạnh ra ngoài, nói: “Mau lên, đi tìm Hạ Du!”
Nếu đối phương thật sự có chuẩn bị mà đến, không phải để giết nàng hay Tô Vũ thì chỉ còn Hạ Du là mục tiêu duy nhất thôi!
Thanh Hạnh là một tiểu cung nữ, không phải mục tiêu, hơn nữa còn là người hoàng đế phái đến. Trong tình huống bình thường, chỉ cần nàng ta không cản trở thì đối phương cũng sẽ không làm gì nàng ta.
Thanh Hạnh rõ ràng rất sợ hãi: “Nhưng nô tỳ mà đi thì công chúa phải làm sao!”
Thẩm Nguyệt trấn tĩnh nói: “Ngươi ở lại đây cũng có giúp được gì đâu, thừa dịp bây giờ thì mau đi tìm đi, tìm được Hạ Du thì cùng nhau chạy trốn, đừng quay lại biết chưa? Những kẻ này mà nhắm đến hắn ta thì hắn ta sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Thanh Hạnh vừa nghe
thấy Hạ Du sẽ gặp nguy hiểm thì trái tim bỗng nhiên run lên, nói chuyện cũng run rẩy: “Vậy, vậy nô tỳ đi tìm ngài ấy trước... công chúa phải cẩn thận ạ!”
“Mau đi đi, ở đây nhiều người, ta tạm thời sẽ ổn thôi”, Thẩm Nguyệt nói.
Sau đó Thanh Hạnh không trì hoãn nữa mà run rẩy bò xuống xe ngựa, nương theo ánh lửa quay đầu đâm thẳng vào bụi cây.
Thanh Hạnh chạy nhanh về phía trước, quay đầu lại thì trông lấy những bóng đen lờ mờ, vun vút xông vào chỗ mọi người đang đứng.
Thanh Hạnh sợ hãi vô cùng, chỉ biết rằng bản thân phải nhanh chóng tìm được Hạ Du.
Không thể để Hạ Du lỗ mãng quay lại được, ở đây rất nguy hiểm!
Thanh Hạnh vừa bước chân đi, một vùng đao kiếm liền lập lòe chói mắt Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ tới gần, không có bất kỳ hành động gì, nhưng trên người lại vô tình tỏa ra sát khí. Hắn híp mắt nhìn mấy người áo đen đứng tại chỗ, vẫn bình thản hỏi: “Nàng bảo Thanh Hạnh đi tìm Hạ Du à?”
“Ừ”.
“Nàng chắc chắn đám người này nhằm vào Hạ Du sao?”
Thẩm Nguyệt trầm tĩnh nói: “Ta chỉ phỏng đoán thôi, nếu không phải thì cho Thanh Hạnh đi xem hắn ta có chạy linh tinh hay không cũng là một chuyện tốt mà”.
Nàng vừa nói xong, tất cả thị vệ lần lượt rút đao.
Thủ lĩnh thị vệ lạnh lùng quát: “Người phương nào đến, mau xưng tên ra!”
Kết quả, đối phương không nói hai lời, vung đao lên bắt đầu chiến đấu.
Bọn chúng ra tay tàn nhẫn, lập tức quấn lấy đám thị vệ.
Mùi máu tanh tràn ngập khắp rừng, tiếng kêu rên vang lên liên hồi.
Những kẻ này che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt ác độc, giết người tàn nhẫn dứt khoát, thị vệ không phải đối thủ của chúng.
Thẩm Nguyệt nhíu chặt lông mày, nhìn từng thị vệ ngã vào vũng máu.
Ban nãy mọi người còn nói nói cười cười, thế mà bây giờ đã thảm liệt như thế này.
Thủ lĩnh thị vệ vẫn đang dẫn thuộc hạ dây dưa với chúng.
Đám sát thủ kia nhanh chóng muốn thoát khỏi nhóm thị vệ, tìm mục tiêu ra tay.
Bọn chúng liền xông thẳng vào xe ngựa.
Thủ lĩnh thị vệ quát lên: “Bảo vệ công chúa và đại nhân!”
Đám thị vệ còn dư lại ra sức chặt đứt lối vào của sát thủ, ngăn cản ở trước mặt.
Đám sát thủ để lại một vài người đánh nhau với thị vệ, chia nhỏ ra một nhóm nhanh chóng vọt ra trước mặt Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.