Chương 316
Thẩm Nguyệt: “Cái định mệnh, ta ghét nhất cái loại nói chuyện chỉ nói nửa câu, Tô Vũ, ngươi muốn lôi kéo giá trị thù hận đúng không?”
Tô Vũ cười cười nói: “Thật ra ta từng thổi cây sáo này rồi, ta suy nghĩ, thế này có được tính là hôn môi gián tiếp không”.
Hắn nhìn gương mặt đen thui của Thẩm Nguyệt: “Có phải là hơi hối hận rồi không, chi bằng đừng ép ta nói”.
Thẩm Nguyệt đỡ trán: “Đúng là ngươi không nói thì tốt hơn”, dừng một chút, nàng lại nói: “Ngươi đắc ý lắm đấy nhỉ, suy nghĩ thôi cũng cười thành tiếng được mà”.
“Nào có”, Tô Vũ nghe chế nhạo: “Được rồi, ta thừa nhận, đúng là có một chút”.
“Chỉ có một chút thôi hả? Sao ta lại thấy ngươi đắc ý đến quên mình rồi luôn đấy chứ”, Thẩm Nguyệt không xù lông lên như bình thường, mà nở nụ cười, tiện đà đến gần Tô Vũ, tay nắm lấy vạt áo hắn, kéo về phía mình.
Tô Vũ giật mình, chẳng mấy chốc đã kề sát vào chóp mũi nàng, rất gần.
Chỉ là lần này hai người đều không đeo mặt nạ.
Hắn có thể nhìn thấy rất rõ màu lưu ly trong mắt nàng.
Thẩm Nguyệt buồn bã nói: “Tô Vũ, trêu đùa ta vui lắm hả? Ta thấy ngươi đắc ý dương dương như thế ta lại bực bội”, nói xong bèn cúi đầu vào gáy hắn ngửi ngửi.
“Tô Vũ, ngươi thật là thơm”.
Tô Vũ rợn hết cả da gà: “…”
Nàng giương mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Muốn hôn môi ta cũng không cần phải quanh co lòng vòng như thế, làm thế này là được mà”.
Dứt lời, nàng cúi đầu đặt môi mình xuống, bất ngờ chạm vào môi Tô Vũ.
Tô Vũ cứng đờ trên mái hiên, khoảnh khắc Thẩm Nguyệt chạm vào hắn, hơi thở của
Chỉ sau khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thẩm Nguyệt đã vội vàng buông hắn ra.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng bị hắn chọc tức đến mức hồ đồ rồi.
Đó giờ Tô Vũ vẫn hay giỡn, nếu xem đó là thật, chắc chắn tên đó sẽ càng thích thú.
Khi đó Thẩm Nguyệt chỉ nghĩ rằng mình không muốn để hắn đắc ý như thế.
Thế nhưng khi Thẩm Nguyệt trông thấy dáng vẻ cứng đờ của hắn thì vẫn không khỏi khàn khàn nói: “Đúng là trêu người ta rất thú vị”.
Nếu đã là trêu đùa lẫn nhau, thì đừng ai cho đó là thật. Nhưng thấy phản ứng của Tô Vũ, Thẩm Nguyệt lại thấy lòng mình thoải mái…
Sau đó nàng lại cười không tim không phổi, trêu: “Ngươi đắc ý lắm cơ mà, bây giờ ngươi còn cười được nữa không?”
Tô Vũ hoàn hồn lại, nói: “Ta chưa bị người nào hôn như thế bao giờ. Vậy nên cô phải chịu trách nhiệm với ta”.
Tiếng cười của Thẩm Nguyệt tan trong gió, vui đùa nói: “Ta chịu trách nhiệm, chờ ta kiếm đủ tiền rồi ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Nếu khi đó ngươi vẫn chưa thành gia, mà ta vẫn còn độc thân”.
Sau nửa đêm, Thẩm Nguyệt trở lại phủ tướng quân.
Phủ tướng quân cực kỳ im ắng, tất cả mọi người đã đi ngủ.
Có lẽ lúc này Tần Như Lương đang ôm cây đợi thỏ, tất nhiên Thẩm Nguyệt sẽ không để Tô Vũ đưa mình về đến trước cổng.