Chương 335
Nhưng không hiểu sao đường lên núi lại bị hàng rào gỗ che chắn, con đường uốn lượn bên trong đầy lá rụng rực rỡ nhưng không có ai đặt chân đến.
Thẩm Nguyệt tự hỏi: “Thảo nào kể từ khi rời khỏi thành ta không thấy có người nào đến đây dạo chơi, hóa ra lối đi đã bị chặn, sao lại như thế?”
Tô Vũ giơ tay kéo hàng rào gỗ trên mặt đất ra rồi xoay người vẫy tay với Thẩm Nguyệt nói: “Mau vào đi, khi vào ta sẽ nói cho cô biết”.
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng nói: “Chứ không phải sau khi ta đi vào thì ngươi sẽ lại nói mình không biết gì hay sao?”
Tô Vũ mỉm cười nói: “Lần này ta thật sự biết”.
Mặc dù ngoài miệng tỏ ra khó chịu nhưng Thẩm Nguyệt vẫn chậm rãi bước vào.
Đã đến đây rồi, nếu như không đi tham quan một chút thì quả thật uổng phí.
Tô Vũ lại đặt hàng rào gỗ xuống để chặn lối đi lại.
Hắn phất tay với người đánh xe để người đánh xe quay đầu rời đi.
Thẩm Nguyệt giẫm lên những chiếc lá rơi khiến cho chúng phát ra những thanh âm giòn giã khe khẽ nghe rất vui tai.
Nàng nói: “Thảo nào ngươi không sợ bị người ta phát hiện đi cùng ta giữa thanh thiên bạch nhật, hóa ra chẳng có ai đến đây đi dạo cả”.
Tô Vũ nói: “Trước đây có rất nhiều người vào thời điểm này trong năm đều lên núi ngắm lá phong, số lượng nhiều đến mức có thể lấp đầy đỉnh núi”.
“Vậy tại sao bây giờ lại không thấy ai?”
Thẩm Nguyệt đang chậm rãi đi lên đỉnh núi, trong khi Tô Vũ đi sau lưng nhàn nhạt nói: “Bởi vì người ta nghe nói trên núi này có sói”.
Thẩm Nguyệt lập tức cảm thấy ớn lạnh,
Tô Vũ mỉm cười lặp lại: “Ta nói trên núi có sói”.
Tiếng gầm của Thẩm Nguyệt vang vọng khắp ngọn núi: “Tô Vũ, tên khốn kiếp! Sao ngươi không nói sớm!”
“Nếu như ta nói sớm thì cô đã không chịu đến đây rồi”.
“Ngươi chán sống thì kệ ngươi, đừng kéo ta vào! Không được, ta phải quay về!”
“Xe ngựa đã đi xa rồi”.
“Ta sẽ đi bộ về!”
“Cùng lắm thì khi gặp sói ta che chắn ở phía trước cho cô, sói muốn ăn cũng sẽ ăn ta trước để cô có thời gian chạy trốn”.
xTô Vũ nắm chặt tay Thẩm Nguyệt chậm rãi kéo nàng lên núi.
Người đi phía trước vô cùng vui vẻ trong khi người đi phía sau không hề tình nguyện.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Cho dù trong núi này thật sự có sói thì chân núi cũng đã bị phong tỏa nhiều ngày như vậy, không có con mồi lên núi nên chắc chúng cũng chết đói hết cả rồi”.
Thẩm Nguyệt âm lãnh nói: “Hay lắm, nếu như bọn chúng còn đang hấp hối, ngươi đưa ta lên núi chẳng khác nào cho bọn chúng một bữa ăn no nê, còn có thể cứu được đám sói đó một mạng”.
“Những người thường lui tới nơi này du ngoạn đều là con cháu nhà giàu rất quý trọng mạng sống, vừa nghe nói có người gặp sói trên núi thì đã tin răm rắp rồi không dám tùy tiện đi lên núi nữa”.
Thẩm Nguyệt ngẩn người.