Chương 349
Thẩm Nguyệt ngáp dài một cái, quay đầu nhìn nàng ta: “Sao ngươi nhìn ra được ta không khuất phục nổi hắn?”
Con ngươi Ngọc Nghiên vội vã đảo loạn, sốt ruột đáp: “Nô tỳ cảm thấy công chúa cùng ngài ấy tốt hơn hết vẫn nên duy trì một chút cấp bậc lễ nghĩa và khoảng cách thỏa đáng… kiểu người bao dung như Liên công tử càng thích hợp với công chúa hơn”.
Thẩm Nguyệt buồn cười trêu chọc nàng ta: “Nếu như ta cứ thích hình mẫu như Tô Vũ thì sao?”
Ngọc Nghiên siết chặt nắm đấm nhỏ nhắn, nóng ruột đáp: “Nô tỳ nhất định sẽ cố gắng khuyên giải công chúa, người đừng nghĩ không thoáng như vậy!”
Thôi thị đúng lúc đi ra ngoài cắt đứt cuộc truy vấn này: “Được rồi, được rồi, Ngọc Nghiên à, công chúa hẳn là đang rất mệt mỏi, ngươi mau chuẩn bị nước nóng cho công chúa tắm rửa thay quần áo đi”.
Ngọc Nghiên cũng nhìn ra khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Nguyệt, lúc này mới đè nén không nói thêm nữa mà đi chuẩn bị nước nóng cho Thẩm Nguyệt trước.
Một lúc sau Thẩm Nguyệt đã ngâm cả người trong nước, thở dài một cách thoải mái.
Nàng xoa nắn tay chân, Ngọc Nghiên thì nhoài người bên bồn tắm lau chùi cho nàng, trong mắt mang theo chút nỗi hận thầm kín.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu than thở: “Tối qua Tô Vũ đưa ta lên trên núi, nói muốn thưởng thức cây phong mùa thu gì đó nhưng lại bắt ta phải luyện võ công cả một ngày, hừ, hôm qua không cảm thấy gì, hôm nay toàn thân đều đau mỏi cả rồi”.
Ngọc Nghiên vừa nghe vậy liền vui mừng hớn hở, vừa ân cần vừa đau lòng nói: “Để nô tỳ xoa bóp cho công chúa, công chúa người vất vả rồi, Tô đại nhân nhất định rất khắt khe với người”.
“Ngày hôm qua ngươi mới gặp Tô Vũ, sao lại có thành kiến với hắn lớn như vậy?”
Ngọc Nghiên mím môi đáp: “Nô tỳ chỉ liếc mắt đã nhìn ra được, ngài ấy không phải người tốt giống như Liên công tử”.
“Nhưng cái tốt của
Ngọc Nghiên vốn còn muốn khuyên nhủ hai câu nhưng lời nói đến bên miệng lại dằn lòng nuốt xuống.
Tô Vũ sẽ không làm tổn thương công chúa nhưng nếu sau này người biết được lập trường của Tô Vũ thì phải làm thế nào đây?
“Hôm qua ta không có ở nhà, Bắp Chân có ngoan không?”
Vừa nhắc tới bé con, Ngọc Nghiên liền vực dậy tinh thần, hào hứng đáp: “Tối qua Bắp Chân đã khóc, đó là lần đầu tiên nô tỳ thấy bé khóc!”
Thẩm Nguyệt khẽ nhíu mày: “Đói bụng sao?”
“Là vì nửa đêm tỉnh lại phát hiện ra công chúa không ở bên cạnh nên khóc tới choáng váng, nô tỳ và nhị nương làm thế nào cũng không dỗ được bé, sau đó nhị nương hát cho bé nghe một điệu dân gian mới dần dần ngủ thiếp đi. Đêm qua bé có tỉnh giấc nhiều lần, đến sáng sớm nay mới coi như an phận lại”.
Ngọc Nghiên tiếp tục: “Đừng nhìn Bắp Chân còn nhỏ, bé thế nhưng đã hiểu chuyện rồi đó ạ”.
Thẩm Nguyệt đứng dậy mặc quần áo, đi đến bên giường ôm lấy Bắp Chân vào trong lòng, nằm xuống cùng thằng bé. Bắp Chân nhắm chặt hai mắt, nhưng chân lại không ngoan ngoãn ngọ nguậy đạp loạn.
Thẩm Nguyệt ôm con trai an ổn ngủ cả một buổi sáng.
Buổi chiều sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Nguyệt vừa trêu ghẹo Bắp Chân vừa nói với Ngọc Nghiên: “Đi mời Liên Thanh Châu tới phủ”.
Thẩm Nguyệt có Thôi thị theo cạnh chăm sóc nên Ngọc Nghiên cũng yên tâm liền vội vội vàng vàng đi mời người tới.