Chương 361
Người đó đang say mê đánh bạc, không thèm để ý, đẩy Thẩm Nguyệt ra: “Mau tránh ra, tránh ra!”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, cất giấy tờ vào lại tay áo, tìm đến đại hán canh cửa nói: “Đại ca, có muốn kiếm thêm đồng ra đồng vào không?”
Đại hán nhìn nàng, không quan tâm lắm.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Trong kia có một tên nợ ta mười hai lượng, nếu hắn ta ra ngoài thì mời đại ca đòi lại giúp ta, ta chỉ nhận mười lượng tiền vốn, còn hai lượng kia mời đại ca uống rượu, ta có giấy tờ ở đây này”.
Hai lượng bạc gần như là tiền lương một tháng của đại hán rồi.
Thế nên sau khi cái người vay tiền không trả kia ra khỏi sòng bạc, đi qua một con ngõ nhỏ nào đó thì bị đánh cho sưng mặt sưng mày, cuối cùng còn trả hết số tiền nợ.
Có ví dụ đầu tiên thì sau này cũng đơn giản hơn nhiều.
Dần dần, có người chủ động đến chỗ tiên sinh bát tự để làm giấy tờ, sau đó vay tiền Thẩm Nguyệt. Một khi nảy sinh tình trạng có vay không trả thì đại hán canh cửa sẽ rất vui vẻ kiếm thêm đồng tiền.
Có ai muốn bị đánh một trận đâu, cho nên vẫn phải trả tiền.
Thế nên sau khi thời hạn ba ngày đến thì vẫn thu được phần lớn tiền vốn và lợi tức.
Không phải bạ ai Thẩm Nguyệt cũng cho vay, trước khi cho vay tiền thì nàng còn phải nhìn hành vi cử chỉ và cách ăn mặc của người đó phán đoán xem người này có năng lực trả lại tiền hay không nữa.
Có người bình thường đến vay tiền, Ngọc Nghiên bèn hỏi: “Nhà có mẹ già không?”
“Có”.
“Có vợ con không?”
“Có…”
“Cmn, thế ngươi còn vay cái đếch gì, lấy hết tiền trong nhà ra vay, nợ nần chồng chất thì ai
Làm ăn nơi chợ búa thì cũng phải có dáng vẻ của người chợ búa.
Ngọc Nghiên đã học được tính khí thô lỗ của Thẩm Nguyệt, cũng rất dọa được người.
Cho đến một ngày, một tên nghiện bạc đã chơi đến cùng đường mạt lộ, thua táng gia bại sản nhưng vẫn muốn vay tiền.
Nhưng sòng bạc Thiên Kim không muốn cho hắn ta vay.
Hắn ta bèn dắt vợ con đến trước quầy của Thẩm Nguyệt.
Kẻ nghiện bạc này không biết dã cược mấy ngày mà trong mắt toàn tơ máu, hắn ta thô lỗ kéo vợ ngã xuống đất, đập bàn hỏi: “Ngươi xem xem vợ và con gái của ta đáng giá mấy đồng rồi đưa tiền cho ta, ta bán sạch bọn nó đi!”
Vợ con hắn ta khóc đến thảm thương.
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn ta, nói: “Ta đây có ba thứ không cho mượn, một là nghèo rớt mồng tơi, hai là lòng lang dạ sói, ba là ác độc tày trời, ngươi vừa hay chiếm đủ ba điều kiện, tiên sinh, Ngọc Nghiên, dọn quán, nghỉ ngơi”.
Tiên sinh bát tự và Ngọc Nghiên đang muốn dọn quầy thì tên nghiện bạc kia lập tức đi tới lật bàn.
Hắn ta đang muốn hùng hổ phát tác thì Thẩm Nguyệt đột nhiên đá lại một cái, sức lực mười phần, đá ngã hắn ta sang quầy hàng đối diện.
Chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã kiếm được mấy trăm lượng, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh này thì Ngọc Nghiên cũng chẳng vui vẻ hơn bao nhiêu.
Thẩm Nguyệt nói: “Sau này phải thay đổi quy tắc”.