Chương 371
Thẩm Nguyệt xoa mặt ngọc bội, nhìn thấy chữ “Hạ” khắc phía sau thì liền liếc mắt hỏi Lưu Nhất Quái: “Trong kinh thành có gia tộc nào tiếng tăm hiển hách mang họ Hạ hay không?”
Lưu Nhất Quái nói: “Có rất nhiều người mang họ Hạ, nhưng nếu muốn nói đến gia tộc nổi bật nhất thì hắn phải là gia tộc của thừa tướng”.
“Trong nhà thừa tướng lại có đứa con hoang đàng như vậy sao?”
“Hạ gia có hai người con trai, con trai trưởng làm quan trong triều, con trai nhỏ thì ta không biết”.
Thẩm Nguyệt cất ngọc bội vào, đứng dậy đi về phía sòng bạc rồi nói: “Ta sẽ vào xem một chút”.
Ngọc Nghiên ngăn lại: “Công tử đừng đi, người đã quên chuyện lần trước rồi sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Mọi người trong sòng bạc này đều đã thay đổi, sao có thể nhớ rõ ta được”.
Ban đầu Thẩm Nguyệt muốn Ngọc Nghiên ở lại bên ngoài với Lưu Nhất Quái, nhưng lần này Ngọc Nghiên quyết tâm phải đi theo Thẩm Nguyệt bất kể nàng có nói gì đi chăng nữa. Thế là cả hai cùng nhau bước vào cửa sòng bạc.
Hạ Du đang ngồi trong một bàn, đỏ mặt cá cược.
Nhìn thấy Thẩm Nguyệt đi tới, hắn ta giống như vừa gặp một vị cứu tinh, có thêm hai người ở bên cạnh thì hắn ta sẽ càng có thêm khí thế.
Dường như có thêm dũng khí cho nên vận khí của Hạ Du cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, liên tục cược thắng.
Hạ Du chỉ hận không thể ôm chầm lấy Thẩm Nguyệt rồi hôn một cái, hắn ta tỏ ra thân thiết nói: “Cô đúng là phúc tinh của ta, chỉ cần cô ở gần là ta liền có thể thắng cược liên tục! Như vậy cô cứ ở đây giúp ta, nếu như ta thắng được nhiều, lấy lại được hai ngàn lượng ban đầu ta thua thì số còn lại ta sẽ chia cho cô phân nửa”.
Thẩm Nguyệt thấy hắn ta đã thắng cược hơn một ngàn lượng thì cười nói: “Vậy thì ta phải giúp
Vì vậy, bất cứ khi nào Hạ Du không chắc chắn thì Thẩm Nguyệt liền quan sát sắc mặt của nhà cái sau đó đưa ra lời khuyên thích hợp cho Hạ Du, giúp Hạ Du thắng nhiều hơn thua.
Đúng lúc sòng bạc đang náo nhiệt thì đột nhiên ngoài cửa lại có người hét lớn: “Niêm phong sòng bạc!”
Ngay lập tức liền có một toán quan binh tiến vào khiến cho dân cờ bạc bên trong sòng bạc đều trở nên nhốn nháo.
Quan binh quát: “Không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!”
Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên và Hạ Du ngồi xổm ở một góc khuất tầm mắt.
Sau đó, ở cửa sông bạc nơi có ánh sáng chiếu vào lại có thêm một người khác đến, người này có phong thái uy vũ khí phách như một vị đại tướng.
Thẩm Nguyệt thấy vậy thì càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Con mợ nó, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ người đến niêm phong sòng bạc lại là Tần Như Lương!
Hạ Du so với nàng cũng không khá hơn là bao, hai người như đang thi đấu với nhau xem ai cúi đầu thấp hơn, chỉ hận không thể chui thẳng xuống lòng đất. Hạ Du thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, đại tướng quân không đi trấn thủ biên cương phụng sự đất nước mà lại đi chạy đến đây xem náo nhiệt!”
Thẩm Nguyệt cũng đen mặt nói: “Ta cũng thấy vậy, hôm nay đúng là ra đường không xem ngày”.
Có lẽ là bởi vì sòng bạc này làm ăn không cẩn thận, nóng lòng muốn moi tiền cho nên đã bị nắm được nhược điểm gì đó.
Nhưng Tần Như Lương đường đường là đại tướng quân mà lại đến đây niêm phong sòng bạc, công việc của hắn ta cũng quá nhàn hạ rồi.