Chương 390
Nha hoàn bên cạnh hoang mang lo sợ, hỏi: “Phu nhân, bây giờ phải làm thế nào? Nếu để công chúa biết, chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho chúng ta…”
Trên đường về, Ngọc Nghiên không hiểu hỏi: “Tại sao phải nói với Hương Phiến là công chúa sẽ đi điều tra ghi chép người ra vào phủ, chúng ta trực tiếp đi kiểm tra chẳng phải biết ngay sao, nếu nha hoàn bên cạnh Hương Phiến thực sự ra ngoài phủ, thì có chứng cứ rồi!”
Ngọc Nghiên đã rất chú ý quan sát, vừa nãy nha hoàn bên cạnh Hương Phiến sợ đến mức run lên bần bật.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn con đường phía trước, nói: “Vậy thì đánh rắn động cỏ sớm vậy làm gì, cho dù bản ghi chép bày ngay trước mắt, Hương Phiến cũng có thể một mực phủ nhận, nếu nàng ta nói nàng ta sai nha hoàn ra ngoài mua châm hoa cài, mua điểm tâm, thì ta với ngươi cũng chẳng còn cách nào”.
“Cho nên điều tra ghi chép chỉ là giương cờ đánh trống thôi ư?”, Ngọc Nghiên hiểu ra: “Thực ra bản ghi chép cũng vô dụng?”
“Sao lại vô dụng, mồi câu này được quăng ra, sẽ có lúc nàng ta hoảng loạn”.
Thẩm Nguyệt vốn không định đi điều tra ghi chép người ra vào phủ, nàng biết điều ra cũng vô dụng.
Ban đêm, khi nha hoàn bên cạnh Hương Phiến lén đến phòng ghi chép hồ sơ xóa nhật ký ra vào phủ trước đó không lâu, thì vừa hay bị bắt tại trận.
Ngọc Nghiên lôi nha hoàn đó ném đến trước mặt Hương Phiến ở Hương Tuyết Uyển.
Dưới ánh đèn mờ, Thẩm Nguyệt thong thả ung dung bước vào Hương Tuyết Uyển, Hương Phiến sợ đến như gặp ma.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu không phải ngươi có tật giật mình, thì đâu cho nha hoàn này đi sửa lại nhật ký ra vào phủ? Chuyện đến nước này, ngươi còn gì để nói?”
Hương Phiến nói: “Công chúa thật có thủ đoạn hay, chỉ là một nha hoàn đến phòng hồ sơ thì có thể chứng minh điều gì chứ?”
Thẩm Nguyệt nheo mắt cong môi nói: “Ý của ngươi là muốn ta dùng
Lời vừa được nói ra, nha hoàn liền run rẩy quỳ xuống, dập đầu nói: “Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!”
Lúc Triệu thị bị đánh, nha hoàn này đã đi xem, kết cục thê thảm đó, nàng ta không thể chịu nổi.
Có khi gậy còn chưa đánh xuống, nàng ta đã mất hết ý chí khai hết luôn.
Hương Phiến trầm mặc một lúc, nói: “Cho dù thuốc là do ta đưa cho Triệu mụ thì đã làm sao, ta không sai bà ta hại công chúa, nên lựa chọn thế nào, có muốn làm thế hay không, ta cũng chưa từng ép bà ta, tự bà ta lựa chọn”.
“Triệu mụ một lòng trung thành với công chúa, chẳng qua bà ta chỉ muốn để công chúa và tướng quân có thể hòa hợp, thiếp thân cho rằng yêu cầu này cũng không quá đáng chút nào”.
Hương Phiến cho rằng nàng ta có thể đánh thức cho dù chỉ một chút thông cảm của Thẩm Nguyệt, tình thâm nghĩa trọng nói: “Thiếp thân chưa từng nghĩ đối địch với công chúa, thiếp thân cũng hy vọng công chúa có thể hòa hợp trăm năm với tướng quân, thiếp thân cho rằng chỉ có công chúa mới có thể làm nữ chủ nhân xứng đáng của phủ tướng quân!”
“Chính vì công chúa đã cho thiếp thân một cơ hội, thiếp thân mới có ngày hôm nay. Thiếp thân luôn ghi nhớ, công chúa luôn mong nhớ tướng quân, nay trong lòng tướng quân đã có công chúa, nếu công chúa có thể có được tình yêu của tướng quân, thiếp thân nguyện bỏ sức cố gắng, để báo đáp ơn tri ngộ ban đầu của công chúa!”
Thẩm Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Ngươi báo đáp ta như vậy sao? Hương Phiến, ngươi muốn nói, cho dù đã dùng thủ đoạn xấu xa, cũng là vì tốt cho ta, phải không?”