Chương 412
Thẩm Nguyệt hỏi nguyên do, phu xe đáp: “Xin công chúa thứ lỗi, đại nhân đổi địa điểm sát giờ, tiểu nhân đành đưa công chúa tới nơi khác”.
Khi hoàng hôn buông xuống, xe ngựa tiến vào trong ngõ, sau khi quẹo trái quẹo phải mấy lần, Thẩm Nguyệt nhìn thấy con ngõ dài tĩnh lặng qua ô cửa sổ trên xe, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy thân thuộc.
Nhưng nhất thời không nhớ ra.
Tận khi xe ngựa thong dong dừng lại trước cửa hông của một hộ dân.
Thẩm Nguyệt xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy có người mở cửa hông từ bên trong. Tô Vũ rũ tay áo đứng trong khung cửa, tôn lên cảnh sắc đẹp như họa của viện tử sau lưng hắn.
Lông mày của Thẩm Nguyệt nhướn lên mấy cái.
Tô Vũ nói: “Đến rồi à”.
Thẩm Nguyệt nhìn thêm mấy lần, đúng vậy, nàng đã nhớ ra rồi.
Đây chẳng phải nơi nào khác mà chính là cửa sau nhà của Tô Vũ!
Nàng vẫn nhớ rất rõ, lần trước sau khi nàng đến đây, Tô Vũ tiễn nàng đi ra bằng lối cửa sau này.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt lập tức sa sầm: “Không phải đã nói sẽ mời ngươi ăn cơm ở tửu lâu sao, sao lại đến nhà ngươi chứ?
“Đồ ăn ở tửu lâu dù thế nào cũng không ngon bằng ở nhà”.
“Thế ngươi ngày ngày ăn cơm ở nhà chẳng phải là được rồi sao!”
“Nhưng cô nói là cô muốn mời ta”.
Thẩm Nguyệt vừa bực mình vừa tức cười: “Đúng rồi đó, ta mời ngươi tới nhà ngươi ăn cơm, đúng là thú vị quá ha!”
Tô Vũ cũng cười cười: “Cô cũng đồng ý để ta quyết
Thẩm Nguyệt hiểu ra: “Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta là tới tửu lâu, thực chất ngay từ đâu đã dự tính để ta tới nhà ngươi rồi!”
“Trong nhà tự tại hơn, mời A Nguyệt”.
Thẩm Nguyệt cũng biết rằng cứ đứng giằng co ở bên ngoài cũng không hay, đến cũng đến rồi, nếu không vào trong, hắn sẽ tưởng rằng nàng sợ hắn.
Nàng rất quen với viện lạc ở nơi này, sóng vai cùng Tô Vũ đi trên con đường nhỏ.
Trong viện tử của hắn có hoa mai, vào mùa này, hoa mai đón chút gió lạnh nên kết thành nhị hoa ở đầu cành, hương hoa mai thoang thoảng.
Sau đó Thẩm Nguyệt phát hiện ra, trong nhà Tô Vũ không hề chuẩn bị cơm tối.
Tô Vũ nói: “Tới nhà ta rồi, đâu thể để cô được hời. Tất nhiên ta muốn đích thân cô chuẩn bị cơm”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: “Ta đường đường một công chúa mà phải đích thân nấu cơm cho ngươi? Tô Vũ, ngươi mơ hay quá!”
Tô Vũ hồi tưởng lại: “Trước kia chẳng phải cô cũng từng nấu cho Liên Thanh Châu sao? Khi hắn đón sinh thần, cô cũng làm bánh bông lan cho hắn, ta nếm thử rồi, rất ngọt”.
Thẩm Nguyệt sững người: “Ngươi muốn ăn cái đó?”
Tô Vũ gật đầu.
Thẩm Nguyệt mới hỏi: “Hôm nay là sinh thần của ngươi?”