Chương 429
Hạ Du không có chút hứng thú nào với mấy dịp này, nhưng Hạ tướng không thể không nói, dù sao Tần Như Lương cũng đã giúp hắn ta một lần cho nên bọn họ cùng nhauđến chúc mừng cũng là chuyện đương nhiên.
Hạ Du vốn dĩ chỉ muốn đi ra ngoài quậy phá nhưng Hạ tướng đã ngay lập tức quát lên cảnh cáo: “Nếu như ngươi dám rời đi thì ta sẽ đánh gãy cái chân chó của ngươi!”
Hạ Du cũng không kinh ngạc trước sự đe dọa này, dù sao thì ông già này cũng chưa từng ra tay.
Hạ tướng thấy dọa không được hắn ta thì liền nói thêm: “Nếu như ngươi dám rời đi thì tiền tiêu vặt tháng này một văn cũng không có!”
Hạ Du thầm nghĩ, con mợ nó, nếu như tháng này không có tiền tiêu vặt thì còn đau khổ hơn bị đánh gãy chân chó!
Kết quả là Hạ Du chỉ có thể buồn bực theo sau Hạ tướng cùng đến phủ tướng quân chúc mừng.
Hạ Du ngồi trên bàn tiệc cảm thấy buồn chán muốn chết, tay cầm đũa gõ liên tục vào chiếc bát trước mặt, đợi đến khi nữ chủ nhà xuất hiện phía sau lớp vải sa mỏng thì hắn ta mới lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đã buồn bực nói: “Ồ, sao người kia lại trông quen thế nhỉ?”
Lúc này, Thẩm Nguyệt đã ngồi vào chỗ bên cạnh Tần Như Lương.
Hạ tướng nghe Hạ Du nói vậy thì ngay lập tức đập vào gáy của hắn ta một cái rồi trầm giọng mắng: “Đó là công chúa! Không được vô lễ! Nghiệt tử, có phải đối với ngươi thì nữ tử nào trông cũng quen mắt hay không?”
Hạ Du xoa xoa cái gáy, trợn mắt nói: “Ông già chết tiệt này, nói chuyện thì nói, tự nhiên lại đi động tay động chân!”
Tất cả mọi người đều biết Hạ tướng có một đứa con trai ham chơi khiến cho ông ta đau đầu nhất.
Nhìn thấy mấy quan lại trong triều đều đang nhìn qua mình, nét mặt già nua của Hạ tướng có chút nhịn không nổi liền cười gượng nói: “Khuyển tử bất hảo, đã khiến cho chư vị chê cười rồi”.
Hạ Du ghét nhất nhìn thấy cha
Hạ Du thỉnh thoảng lại nhìn về phía tấm vải sa mỏng, càng ngày càng cảm thấy vị công chúa đang ôm đứa trẻ rất quen.
Trước đây hắn đã từng gặp qua Tĩnh Nguyệt công chúa chưa? Cũng có thể hắn ta đã từng gặp qua nhưng chắc chắn đã quên mất bộ dạng của nàng trông như thế nào, làm sao có thể cảm thấy quen như thế được?
Ngồi ở phía bên kia của Tần Như Lương là Liễu Mi Vũ.
Trước khi nhập tiệc thì Liễu Mi Vũ đã đứng lên, tỏ ra vô cùng chân thành bước tới trước mặt Thẩm Nguyệt để kính trà cho nàng.
Hương Lăng bên cạnh nàng ta bưng tới một cái khay, hai tách trà đã được chuẩn bị sẵn trong khay.
Liễu Mi Vũ cầm lấy một trong những tách trà, nhẹ nhàng nói: “Công chúa, tách trà này Mi Vũ đáng ra đã phải kính người từ sớm, không biết đến bây giờ có quá muộn không?”
Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm giao Bắp Chân cho Thôi thị, vừa đứng dậy cũng cười nói: “Thế nào, thật hiếm thấy ngươi có tấm lòng như vậy, ta thực sự vui mừng khôn xiết”.
Liễu Mi Vũ nói: “Trước kia Mi Vũ không hiểu nên mới cùng công chúa có nhiều mâu thuẫn không vui. Mi Vũ và công chúa cùng là người bên cạnh tướng quân, đáng lý phải coi nhau như tỷ muội, như người một nhà. Mi Vũ tạ tội cùng công chúa vì những chuyện trong quá khứ, mong công chúa lượng thứ”.
Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Người một nhà thì không sai, nhưng coi nhau như tỷ muội có vẻ không hợp lý lắm, ngươi cũng muốn làm công chúa hả?”
Liễu Mi Vũ thoáng khựng lại, có vẻ lúng túng: “Công chúa chê cười rồi, Mi Vũ không dám, Mi Vũ lỡ lời”.