Chương 456
“Bắp Chân vẫn còn phải chịu uất ức một thời gian làm con của người khác”, Tô Vũ khẽ nói.
Đúng lúc đó lại có một tràng pháo nổ vang, Thẩm Nguyệt nghe không rõ liền hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta đang nói, cô có biết tại sao Liên Thanh Châu lại từ chối cô hay không?”
“Tại sao?”
Tô Vũ híp mắt, chậm rãi nói: “Theo ta biết thì hắn ta không thích nữ nhân”.
“Cái gì?”, Thẩm Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Ngươi nói hắn đồng tính luyến ái?”
Thẩm Nguyệt lập tức hiểu ra mọi chuyện, vỗ tay nói: “Thảo nào hắn ta từ chối ta, với lại quen biết lâu như vậy mà ta không thấy bên cạnh hắn ta có nữ nhân nào khác! Thì ra là hắn ta có chuyện khó nói ra”.
Nàng xoa xoa cằm: “Cho nên hắn ta không phải là cha ruột của con ta?”
Tô Vũ nghiêm nghị nói: “Không cần biết cha ruột của Bắp Chân là ai, hiện tại nó nhất định phải là con trai trên danh nghĩa của đại tướng quân. A Nguyệt, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện”.
Thẩm Nguyệt cũng nghiêm túc nói: “Chà, ngươi nói đúng, nếu như ta tìm ra cha ruột của nó rồi phát hiện ra cha nó là một kẻ xấu xí quái dị thì sao?”
Tô Vũ: “…”
Thẩm Nguyệt thở dài một mình, nói: “Bắp Chân có thể lớn lên dễ nhìn như vậy hoàn toàn là nhờ vào gen của ta chống đỡ”.
Sau đó nàng lại nghĩ đến một chuyện khác liền tò mò ngẩng đầu nhìn Tô Vũ hỏi: “Ngươi và Liên Thanh châu bên nhau lâu như vậy, hai người mới là một đôi sao?”
Tô Vũ như đang nghe một câu chuyện cười, ý cười lan tràn đến khóe mắt, lúc vừa muốn cười thì lại lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Hắn khẽ khựng lại một chút, tất cả biểu cảm dịu dàng ấm áp trên mặt đều biến mất.
Ở phía đối diện có hai người đang
Có vẻ như là người quen.
Hai người đang đi tới đều là quan viên trong triều.
Lúc này đường phố có rất ít người, bình thường cũng có rất ít quan viên đi lại trên phố vào giờ này.
Nhưng hai quan viên này đều mặc thường phục, trên người nồng nặc mùi rượu, hẳn là đã uống say khướt, phía sau còn dẫn theo hai tôi tớ, hiển nhiên là vừa mới đi xã giao nơi khác trở về.
Bọn họ vừa đi vừa bàn tán về mấy vị cô nương, sau đó lại bàn tán về đêm giao thừa tuyết rơi này, khó có được một ngày mới có thể ăn chơi vui vẻ, lại còn có tuyết rơi trên đường, đúng là thú vị.
Thẩm Nguyệt không biết tại sao Tô Vũ lại đột nhiên không nói nữa, nàng tưởng mình đã nói trúng tim đen hắn rồi cho nên liền quay lại nhìn hắn cười nói: “Sao? Chẳng lẽ là ngươi cũng có chuyện khó nói như vậy?”
Thẩm Nguyệt vừa định nói thì đã phải hít một hơi thật sâu.
Bởi vì Tô Vũ đã bất thình lình nghiên người tóm chặt lấy eo của nàng kéo nàng vào lòng.
Thẩm Nguyệt chật vật tránh ra nói: “Này, ngươi đang làm gì vậy?”
Tô Vũ không trả lời, nhưng lúc này hai quan viên kia đã phát hiện ra hắn rồi ngạc nhiên hỏi: “Ồ, đây không phải là Tô đại học sĩ sao?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên có cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội qua đầu khiến nàng cảm thấy ớn lạnh cả người.
Nàng nằm trong lòng Tô Vũ không dám nhúc nhích bởi vì sợ bị người khác nhận ra.