Chương 458
Nàng như rơi vào trong ánh mắt của hắn, đôi môi mát lạnh khẽ run, khuôn mặt Tô Vũ vừa lại gần trước mặt Thẩm Nguyệt thì liền hôn nàng.
Không gian thời gian như ngưng đọng, chóp mũi của hai người khẽ chạm vào nhau, sau đó hô hấp của cả hai cũng trở nên hỗn loạn.
Hắn tiếp tục rũ mắt xuống, trong ánh mắt như sáng lên ánh sáng nhàn nhạt. Nếu như ánh mắt của hắn là một gông xiềng thì hắn chỉ muốn có thể giam cầm nàng từ linh hồn đến tận xương tủy.
Một số hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong tâm trí của Thẩm Nguyệt một cách không kiểm soát, khác hẳn với lần chạm mặt dưới mái hiên lần trước.
Hơi thở của hắn càng lúc càng dày đặc, không chỉ lướt qua mà còn tiến sâu thăm dò.
Thẩm Nguyệt chưa bao giờ bị hôn như thế này trước mặt người khác.
Tai của nàng bắt đầu nóng ran, hơi thở của Tô Vũ lấp đầy mọi giác quan của nàng khiến trái tim nàng đập mạnh đến mức muốn nghẹt thở.
Biểu hiện của nàng giống như một nữ nhân không chịu khuất phục trước Tô Vũ, nhưng lúc này thân thể của nàng đã cứng ngắc, muốn đẩy Tô Vũ ra cũng không đẩy nổi.
Hai quan viên kia đều rất để ý đến bộ dáng của nữ nhân trong lòng Tô Vũ, một là vì tò mò, hai là vì luôn có hứng thú với nữ nhân xinh đẹp.
Bởi vì vậy cho nên hai người mới liên tục nói chuyện mà không muốn rời đi.
Không ngờ Tô Vũ lại cưỡng hôn nữ nhân ngay trên phố.
Cho dù bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Nguyệt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào nhìn thấy được. Nếu như cứ tiếp tục ở lại thì chắc chắn sẽ bị chọc cho khó chịu, cuối cùng chỉ đành phải
Hai người liếc nhìn nhau, phỏng chừng ngày mai danh tiếng giữ mình trong sạch của Tô đại học sĩ cũng sẽ không còn nữa.
Thẩm Nguyệt cảm thấy mình đang rất bối rối, không biết Tô Vũ đã mở răng mình ra như thế nào.
Nàng chỉ sai lầm một lần mà toàn quân đều đã tan rã!
Tô Vũ ôm lấy eo nàng, ép chặt nàng vào người mình.
Hắn khuấy động mây mưa trong miệng nàng, Thẩm Nguyệt không còn nơi nào để trốn thoát, làn môi hắn vuốt ve môi nàng, ngay cả khi nàng cố gắng trốn vào một góc thì cũng sẽ chạm vào lưỡi hắn.
Toàn thân nàng không còn sức lực, lên một lớp bông.
Nàng khó khăn muốn mở mắt ra, sau đó lại rũ mắt xuống.
Không phải người khác, là Tô Vũ.
Người đàn ông đang hôn nàng thật sâu chính là hình ảnh hiện lên trong đầu nàng.
Sau đó nàng lại vòng tay qua cổ Tô Vũ, nghiêng người về phía hắn, toàn bộ thân thể đều dựa vào hắn.
Sau này Thẩm Nguyệt thường xuyên nhớ tới đêm nay nàng cùng Tô Vũ hôn nhau dưới trời tuyết ngoài phố, cảm thấy vô cùng điên cuồng.
Không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.
Chỉ có bọn họ nhìn thấy nhau gần trong gang tấc.
Không biết đến khi nào thì hai quan viên kia mới rời đi.
Tuyết lại bắt đầu rơi, xung quanh yên lặng. Thẩm Nguyệt giật mình nhìn thấy mái tóc phủ trắng của Tô Vũ.