Thẩm Nguyệt nheo mắt suy nghĩ một chút, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Ngọc Nghiên, cười nói: "Tiểu nha đầu này, ngươi đừng nghĩ công chúa của ngươi tốt bụng đến như vậy.
Ta giữ ả ta lại để sau này từ từ đùa giỡn mà thôi".
"Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng công chúa đã cứu ả ta".
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào khu nhà bếp.
Tần Như Lương từ trong bóng tối đi ra, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Thẩm Nguyệt dần biến mất, nét mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Đèn trong nhà bếp vẫn sáng nhưng mọi người đều đã đi ngủ.
Nếu như chủ nhân cần ăn khuya truyền lệnh tới thì mới có người dậy làm bữa khuya cho chủ nhân.
Khi Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên bước vào thì chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ nhà bếp, trong sân vắng vẻ đến lạ thường.
Bọn họ còn chưa bước vào trong bếp thì đã nghe thấy ở góc sân có tiếng mèo kêu yếu ớt.
Thẩm Nguyệt bước tới nhìn thì liền thấy có một con mèo con màu vàng sữa, đôi mắt ướt át bất lực, thân hình gầy yếu đang run lên.
Ngọc Nghiên cảm thấy thương hại nói: "Tại sao lại có một con mèo con ở đây?"
Thẩm Nguyệt đưa tay ra, con mèo con rất cảnh giác mà vươn tay ra cào.
Thẩm Nguyệt cười nói: "Đi lấy chút đồ ăn đến đây đi".
Ngọc Nghiên quay đầu đi vào phòng bếp lấy một ít bánh hấp ra rồi nói: "Chỉ còn lại thứ này, không biết nó có chịu ăn không".
Thẩm Nguyệt lấy bánh hấp cho mèo con ăn, chắc chắn là rất đói cho nên lúc đầu nó chỉ chống cự một lúc nhưng sau đó đã bắt đầu ăn từng chút một.
Ngọc Nghiên đứng dậy nói: "Công chúa cho nó ăn trước đi, nô tỳ đi nấu chút cháo cho công chúa".
Ngọc Nghiên quay người đi vào bếp, để lại Thẩm Nguyệt một mình trong sân.
Khi Tần Như Lương vừa nhấc chân đi vào thì đã thấy nàng ngồi xổm trong góc sân, kiên nhẫn cho mèo con ăn.
Tóc hai bên thái dương của nàng xõa xuống che đi khuôn mặt của nàng.
Ngồi xổm một lúc lâu khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, liền chịu không nổi ngồi bệt xuống, một tay ôm lấy mèo con, một tay cho nó ăn thức ăn trong lòng bàn tay, mèo con rung rung chòm râu ăn không ngừng, thỉnh thoảng còn kêu lên mấy tiếng meo meo.
Thẩm Nguyệt nheo mắt cười, vuốt ve bộ lông của nó, nhẹ nhàng nói: "Ăn đi, khi nào có sức thì lại cào ta thêm lần nữa".
Hóa ra nàng cũng rất dịu dàng, chỉ là không dịu dàng với tất cả mọi người.
Nhưng trong lúc con mèo con đang ăn thì lại đột nhiên giật mình đứng dậy, nó nhảy ra khỏi lòng Thẩm Nguyệt rồi chui vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Thẩm Nguyệt vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày bằng gấm màu đen.
Nàng nhìn dọc theo đôi giày lên trên thì mới thấy Tần Như Lương đang đứng trước mặt nhìn xuống nàng bằng ánh mắt trịch thượng.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng hỏi: "Nửa đêm cô còn đến đây làm gì?"
Thẩm Nguyệt vỗ tay, đứng lên nói: "Chỉ có ngươi mới được phép đến đây, còn ta thì không sao?"
Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng, tỏ ra chán ghét nói: "Nếu như cô đói bụng thì cứ bảo người hầu nấu đồ ăn khuya giao đến, cô đích thân đến đây làm gì? Có phải cô biết thuốc của Mi Vũ vẫn còn ở đây cho nên muốn tới giở trò hay không?"
Chỉ cần vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt là Tần Như Lương liền không thể không đem tất cả ác ý đẩy hết lên đầu của nàng.
Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho hắn ta yên tâm thoải mái tiếp tục chán ghét nàng.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Không sai, ta vừa mới hạ độc ở bên trong xong".
Tần Như Lương tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt chưa từng bước vào bếp từ khi tới đây, nhưng miệng của nàng thì vẫn điêu ngoa như vậy.
Thẩm Nguyệt hoàn toàn không xem hắn ta ra gì, mèo con đã bị dọa chạy khiến cho nàng cảm thấy rất không vui, cảm thấy hắn ta giống như không khí ô nhiễm, chỉ muốn hắn ta biến đi càng nhanh càng tốt.
Không ngờ Tần Như Lương lại đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt.
Ngay lập tức nụ cười khinh bỉ trên miệng Thẩm Nguyệt biến mất, nàng lạnh lùng nói: "Tần tướng quân đang muốn làm gì vậy?"
Tần Như Lương nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không hiểu tại sao lại cảm thấy nữ nhân chân thành dưới ánh trăng vừa rồi