Chương 529
“Ra ngoài ngủ? Không ngủ trên xe hả?”
“Cho chàng ngủ trong xe, ta mà chui vào thì người ta đánh giá thế nào hả?”, Thẩm Nguyệt cầm cái chăn bên cạnh, tùy tiện ôm đi.
Nhưng Tô Vũ lại đoạt lấy chăn, mấy lần nàng cướp lại nhưng cũng không được, chỉ có thể trừng mắt.
Nhưng trong bóng tối mà trừng mắt thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Tô Vũ nói: “Nàng sợ cái gì, ta có bảo nàng ngủ chung với ta đâu”.
“Vậy sao chàng lại cướp đồ của ta?”
“Nếu ta để cho nàng ra ngoài ngủ, công chúa ngủ bên ngoài, thần tử ngủ trong xe thì còn ra dáng gì nữa”.
Nói xong, hắn cầm đồ ăn, ôm chăn định ra ngoài: “Nàng ở trong xe đi, ta ra ngoài ngủ”.
Thẩm Nguyệt thốt lên: “Nhưng chàng còn chưa khỏe mà”.
Tô Vũ khẽ cười: “Vậy thì cứ để đó cho ngày mai nàng tiếp tục đau lòng thôi”.
Nói xong, Tô Vũ thong dong xuống ngựa.
Không khí như còn đang đọng lại khí tức của hắn, khiến cho lỗ tai của Thẩm Nguyệt nóng rực lên.
Thanh Hạnh không ngờ Tô Vũ lại là người đi ra, nhưng cũng là điều hợp lý.
Tô Vũ vẫn còn hơi buồn ngủ, không biết là do ngủ quá nhiều hay là do chưa ngủ đủ mà sắc mặt vẫn khá là lạnh nhạt.
Hắn ném chăn cho Hạ Du rồi tự tìm lấy một gốc cây sạch sẽ, phất áo ngồi xuống, và bắt đầu ăn.
Đây là lần đầu tiên Thanh Hạnh nhìn thấy Đại học sĩ trong truyền thuyết, nhất thời bị thu hút bởi sự nho nhã của hắn.
Hạ Du gõ đầu Thanh Hạnh, nói: “Ngươi ngây ra làm gì hả, quạt cho tiểu gia nhanh lên!”
Đến Thanh Hạnh cũng cảm
Về sau Hạ Du ngồi mỉa mai Tô Vũ cả tối, có thể thấy Hạ Du bất mãn với Tô Vũ thế nào.
Tô Vũ không buồn quan tâm đến hắn ta. Hạ Du nói một mình mãi cũng chán, thế là nghiêng đầu ngủ thẳng cẳng.
Một đêm bình an.
Nhưng đến sáng sớm hôm sau, chắc là sương đêm dày quá nên khi Tô Vũ tỉnh lại thì cả người đều lạnh buốt, giống như cảm lạnh.
Hạ Du khinh bỉ: “Loại ma ốm như ngươi thì cưỡi ngựa lên đường kiểu gì bây giờ, chui vào trong xe ngựa giùm đi. Thân thể không tốt lại còn cố gắng tỏ vẻ, ai bắt ngươi nhường chăn cho tiểu gia hả? Tối qua ngạt chết ta mất”.
Hôm qua Tô Vũ cũng nằm trong xe ngựa nửa ngày, thấy hắn là bệnh nhân nên sáng sớm khi lên đường lại cho hắn vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt, cả Thanh Hạnh cũng không có dị nghị.
Chủ yếu là nàng ta không còn sức để mà quan tâm nữa, tối qua bị Hạ Du bắt phải đuổi muỗi đến nửa đêm nên nàng ta mệt muốn chết.
Chờ đến khi Tô Vũ trèo lên xe ngựa, Thẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ bình thản của hắn thì mới nghi ngờ hỏi: “Thật sự cảm lạnh đấy à?”
Tô Vũ mỉm cười: “Thật mà, ta lừa nàng làm gì đâu”.
Thẩm Nguyệt càng thêm hoài nghi: “Đưa tay ra đây, ta xem xem có phải cảm lạnh không nào”.