Chương 542
Ánh mắt Thanh Hạnh hơi bốc lên dòng nước như muốn rơi ra, cậy mạnh nói: “Ai thèm ở lại bên cạnh ngài chứ!”
Nhưng với một cung nữ như nàng ta, được chọn làm tỳ nữ thiếp thân của chủ tử thì đó chính là may mắn.
Hạ Du nói: “Ngươi lại còn không chịu? Đã thế thì ta càng muốn! Chờ đó cho ta, đến khi nào về kinh, không cần công chúa lên tiếng, tiểu gia ta cũng sẽ tự xin ngươi từ chỗ hoàng thượng!”
Bọn thị vệ cũng ồn ào nói theo.
Thanh Hạnh thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Sau một trận đánh chén, mọi người có vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Hạ Du đứng dậy muốn đi vào trong rừng, Thanh Hạnh thấy thế thì hỏi: “Bên kia tối đen như mực, phó sứ qua đó làm gì?”
Hạ Du quay lại đùa nàng ta: “Ta muốn đi tiểu, ngươi đi cùng không?”
“… Coi như nô tỳ chưa hỏi gì đi”.
Đúng lúc gặp một trận gió thổi qua, cây lá trong rừng bay lả tả, lấn át cả tiếng côn trùng kêu vang ở đồng ruộng bên cạnh cánh rừng.
Ánh mắt Tô Vũ hơi khựng lại một chút, cầm lên một nhánh cây, sắc mặt bình thản: “Tốt nhất là gọi một người đi cùng phó sứ đi”.
Thủ lĩnh thị vệ nghe thế thì lập tức phái một thị vệ khác đi cùng Hạ Du.
Nhưng Hạ Du từ chối: “Ta quen đi một mình, có người nhìn thì ta không tiểu được”.
Tô Vũ nói: “Phó sứ đừng đi xa quá”.
Hạ Du khinh thường trong lòng, nếu không đi xa ra một chút, chẳng lẽ lại để mọi người nghe thấy tiếng hắn ta đi tiểu à? Thế thì ngại chết!
Hơn nữa đêm nay lại còn
Thế là hắn ta cố gắng đi xa ra một chút.
Nhưng Hạ Du vừa mới bước chân đi khỏi đó thì không khí vui vẻ bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Sau đó, tiếng gió ngày càng lớn, cảm xúc của thủ lĩnh thị vệ từ thả lỏng bỗng biến thành cảnh giác, đám thị vệ khác cũng âm thầm sờ vào bội kiếm bên hông.
Tô Vũ bình thản nói: “Thanh Hạnh, đưa công chúa vào xe ngựa tạm lánh đi”.
Thẩm Nguyệt ngưng thần lắng nghe, lúc này mới cảm nhận được tiếng lá lắc lư trong gió hơi mạnh hơn bình thường. Tiếng lá cây xào xạc che đi tiếng chân đang đạp trên thân cây, mà chính vì thân cây bị mượn lực đẩy lên nên mới khiến lá cây lắc lư càng mạnh.
Thanh Hạnh vẫn chưa hiểu, nhưng cũng tự nhiên thấy lo sợ, bèn lập tức đỡ Thẩm Nguyệt dậy và đi vào xe ngựa.
Thẩm Nguyệt chưa biết người tới có ý gì.
Nhưng chỉ nhìn lá cây bay tán loạn là biết ngay đây là người có võ công cao cường, cho nên Thẩm Nguyệt kết luận những kẻ này không phải loạn tặc hay thổ phỉ.
Nếu phải thì cũng sẽ không lén lút mượn tiếng gió để tới gần rừng cây mà sẽ gióng chống khua chiêng xông tới.
Cho nên đây chắc hẳn là đuổi tới từ trong kinh.
Thẩm Nguyệt bắt đầu xoay chuyển cực nhanh, đối phương nhằm vào nàng sao?