Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 557


trước sau

Chương 557

Hắn nhìn ngón tay đỏ thẫm, vẻ mặt bình tĩnh, lại bình thản nhắm mặt lại như lúc đắp thuốc ban nãy.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn thì Tô Vũ đã được tảng đá che khuất một góc nên không thể nhìn thấy động tác của hắn.

Thẩm Nguyệt lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hạ Du.

Mặt Hạ Du xám ngoét như tro tàn, nàng chẳng nói một lời nào, chỉ ngồi đó với hắn ta.

Vẫn là Hạ Du mở miệng nói trước: “Là ta hại chết nàng”.

Thẩm Nguyệt nói: “Cái này không thể trách ngươi”.

Nếu không có Thanh Hạnh, người nằm xuống chính là Hạ Du. Nàng phải giải thích thế nào?

Hạ Du nói: “Là ta không nghe lời nàng, không chịu đi thật xa, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn kéo nàng theo cùng nhau mạo hiểm”.

Thẩm Nguyệt không nói gì, vỗ vai hắn ta.

“Lẽ ra ta không nên dẫn nàng về, ta nên để nàng đi thật xa”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nàng vì cứu ngươi nên mới hy sinh bản thân mình, ngươi phải sống thật tốt thì nàng mới có thể yên lòng”.

Hạ Du khẽ cắn môi, giơ tay xoa khóe mắt cay xè, căm hận nói: “Nhất định là Hạ Phóng, chỉ có hắn hận không thể giết chết ta! Thanh Hạnh, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!”

Khi trời sắp đến hừng đông, Thẩm Nguyệt đỡ Hạ Du, cùng ra bờ sông tìm một nơi trống trải đào hố, đặt Thanh Hạnh xuống mồ an nghỉ.

Hắn ta quỳ gối bên cạnh, tự tay đặt Thanh Hạnh vào, bốc lấy đất cát phủ lên người nàng ta. Đến phút cuối cùng, không thể nhìn thấy nàng ta được nữa.

Mặt trời chậm rãi mọc lên cao.

Tia sáng mờ ảo chiếu qua chân núi, hắt lên phần mộ.

Tô Vũ lặng lẽ hé đôi mắt vẫn còn nhập nhèm, góc nghiêng của hắn cũng sáng lên, tia

sáng nhỏ ánh vào trong mắn hắn, đẹp đẽ đến lạ.

Ba người rời khỏi bờ sông, Tô Vũ đi vòng về rừng cây tối qua, đống hỗn độn kia vẫn chưa kịp dọn, hắn dắt ba con ngựa, lấy một vài thứ thiết yếu trong xe ngựa rồi rời đi.

Kí ức Thẩm Nguyệt nói rằng nàng không biết cưỡi ngựa, nhưng khi leo lên lưng ngựa nàng lại thấy quen tay.

Ba người không dây dưa kéo dài nữa, đánh mông ngựa tiếp tục đi.

Giọng Hạ Du rất tệ, trầm thấp: “Thị vệ trong rừng thì phải làm sao bây giờ, dù sao cũng đồng hành lâu như vậy, cũng không nên để họ phơi thây nơi hoang dã thế này”.

Tô Vũ nói: “Chờ đến khi vào tòa thành tiếp theo hẵng báo quan, để quan phủ cho người đến xử lý”.

Buổi chiều, trước khi trời tối, ba người đến tòa thành tiếp theo.

Nay tình huống khá đặc biệt, bọn họ đi ngang qua dịch quán của quan lại cũng không vào, mà chọn khách điếm trong thành.

Dịch quán quan lại được triều đình xây dựng dọc đường, hành tung của bọn họ sẽ không thể giữ bí mật. Nếu gặp phải một đám thích khách nữa, họ sẽ không thể đối phó nổi.

Bọn họ nghỉ ở khách điếm vài ngày, chờ dưỡng thương xong thì nhanh chóng ngựa không ngừng vó đuổi tới biên quan.

Nay cũng chỉ còn vài ngày lộ trình.

Trong khi Hạ Du đi mua lương khô và vật dùng thiết yếu, Thẩm Nguyệt đến hiệu thuốc bốc thuốc cho Tô Vũ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện