Chương 632
“Trước đó Tô mỗ từng gửi thư cho hoàng đế Bắc Hạ, tính thời gian, nếu Bắc Hạ gửi thư đáp lại, cũng là mấy ngày gần đây”.
Bấy giờ, hoàng đế mới phát hiện ông ta đã đánh giá thấp Tô Vũ: “Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ trước”.
Tô Vũ đáp: “Năm đó Bắc Hạ trong tình trạng ốc không mang nổi mình ốc, không thể chăm lo Tĩnh Nguyệt công chúa, nhưng bây giờ khác rồi. Hoàng đế Bắc Hạ là người trọng tình trọng nghĩa, Tĩnh Nguyệt dù thế nào cũng là cháu gái của hoàng đế Bắc Hạ”.
Thẩm Nguyệt nhìn về phía Tô Vũ.
Ánh nắng ấm áp rót lên người hắn, nổi bật và đẹp đẽ. Nàng cảm thấy, việc đàm phán giữa Tô Vũ và Dạ Lương, đến lúc này mới bắt đầu.
“Nếu Tĩnh Nguyệt gặp mệnh hệ gì ở Dạ Lương khiến Đại Sở và Bắc Hạ câu kết thành đồng minh, Dạ Lương sẽ vô cùng nguy hiểm”.
Hoàng đế Dạ Lương đâu thể không hiểu được điều này, thế nên mới dự tính ngày mai sẽ đưa Thẩm Nguyệt về Đại Sở.
Bây giờ Tô Vũ và Thẩm Nguyệt biết rõ ý đồ của ông ta, ông ta lại càng bị hạn chế.
Hoàng đế nói: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa cùng Bắc Hạ có chút quan hệ, hà cớ gì không thuyết phục Bắc Hạ cùng Dạ Lương ta kết thành đồng minh, như thế Nam – Bắc đều có địch tấn công, tiêu diệt Đại Sở”.
Ông ta lộ ra dã tâm của người làm đế vương: “Quân vương hiện giờ của Đại Sở dù sao cũng là kẻ thù vong quốc vong phu vong mẫu của Tĩnh Nguyệt công chúa, thế thì còn có thể giúp công chúa
Thẩm Nguyệt không phải là Liễu Thiên Hạc – có thể vì báo thù mà không từ thủ đoạn.
Nàng nhếch môi cười cười, hỏi: “Đến lúc đó, Đại Sở vẫn là Đại Sở sao?”
Đến lúc đó không thể nào còn Đại Sở nữa, biên cương Đại Sở sẽ là của Dạ Lương, quê hương của nàng cũng triệt để không còn nữa.
Hoàng đế Dạ Lương biết nữ nhân này không dễ lừa, sắc mặt sa sầm.
Tô Vũ lại nói: “Thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, bệ hạ nhân từ, ta tin rằng bệ hạ cũng không muốn trông thấy cục diện ấy. Bọn ta đến vì hòa bình”.
“Đến vì hòa bình”, hoàng đế cười khẩy: “Đến vì hòa bình, Đại Sở chỉ muốn lấy ba tòa thành ra đã đòi đuổi trẫm đi?”
Tô Vũ đáp: “Đó là lệnh của hoàng đế Đại Sở, Tô mỗ không thể không nghe theo. Nếu là Tô mỗ, chắc chắn sẽ nguyện ý thuận theo yêu cầu năm tòa thành của bệ hạ. Vậy thì phải xem bệ hạ tin hoàng đế Đại Sở, hay là tin Tô mỗ”.
Hoàng đế chấn động, phải đánh giá Tô Vũ lại một lượt. Người này lúc nào cũng giữ giọng điệu và thần sắc bình thản.
Hoàng đế nói: “Ngươi có bản lĩnh gì để trẫm không tin hoàng đế Đại Sở mà đi tin một sứ thần như ngươi”.
Tô Vũ ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt chỉ có vẻ ôn hòa: “Tô mỗ chỉ có Tĩnh Nguyệt công chúa ở bên cạnh, bệ hạ tin Tô mỗ là tin Tĩnh Nguyệt công chúa”.
Hoàng đế ngẫm nghĩ kỹ càng lời nói của Tô Vũ, biểu cảm trên gương mặt thoáng thay đổi.