Chương 647
Mà chỗ nàng và Tô Vũ đang đứng lại đúng chỗ đá loạn lăn xuống, nếu không kịp rút lui thì sẽ bị đá nện xuống ép thành thịt nát!
Thẩm Nguyệt vừa phân thân đã khiến sát thủ có cơ hội, nhưng Tô Vũ kịp thời cản lại giúp nàng.
Tô Vũ biết tình hình cấp bách, chỉ chậm vài phút thì đá sẽ rơi xuống. Sát thủ lúc này cố gắng áp chế bọn họ, đưa bọn họ vào chỗ chết.
Sát thủ chỉ cần kiên trì thêm phút chốc thì sẽ khiến hai người này không còn cơ hội chạy trốn nữa.
Tô Vũ lúc ấy đã dùng hết sức lực, điên cuồng phản kích như một thị sát ma quỷ đang thể hiện ra vẻ mặt khát máu của mình, làm người ta sợ hãi.
Mắt thấy đá loạn sắp đến đỉnh, Tô Vũ giết sạch bọn sát thủ vào lúc cuối cùng, không kịp tránh ra mà chỉ có thể đẩy Thẩm Nguyệt ra chỗ khe hở bên cạnh.
Thẩm Nguyệt như nghe thấy tiếng kêu tên Tô Vũ đến khàn giọng của mình, nhưng giống như chìm nghỉm vào trong tiếng ầm ầm, không nghe thấy gì cả.
Mọi cảm quan của nàng cũng trống rỗng, chỉ còn bóng dáng áo đen kia bay vọt giữa đám đá loạn.
Nàng lờ mờ cảm thấy kia giống như là toàn bộ ý nghĩa của nàng.
Đá loạn lăn lộn trên đỉnh đầu, nện vào những thi thể kia, đắp lên nơi này một tầng đá.
Tô Vũ vẫn chưa ngã xuống, hắn đang tránh thoát khỏi những hòn đá rơi.
Có hòn đá đập vào vai Tô Vũ khiến hắn lảo đảo.
“Tô Vũ…”
Không đủ, cuối cùng nàng vẫn phải trơ mắt nhìn Tô Vũ vì cứu nàng mà gặp nguy hiểm về tính mạng.
Thẩm Nguyệt không
Nhưng tiếng thở trầm thấp của Tô Vũ vang lên, hắn lần đầu tiên nghiêm túc nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, đừng qua đây, đừng để ta uổng phí sức lực”.
Thẩm Nguyệt xanh mắt, giống như bị ghìm chân lại, gương mặt tái mét, nước mắt rơi ra, hỏi: “Vậy ta phải làm gì bây giờ?”
Nàng kêu lên: “Nếu chàng gặp chuyện thì ta phải làm sao đây?”
Tô Vũ khựng lại, cúi đầu nói: “Ta sẽ không sao hết, ta nói rồi, dù là một chân bước vào suối vàng thì ta cũng sẽ rút lại”.
Hắn như là khôi phục tinh lực, có vô số nghị lực và kiên trì.
Người con gái kia vẫn đang chờ hắn, sao hắn có thể để mình chết giữa đám đá loạn này.
Hắn không lỡ, càng không cam tâm.
Kiếm trong tay đã đứt, Tô Vũ phản ứng càng chậm hơn, nhưng hắn vẫn tránh được phần lớn số đá, một ít đá vụn nện vào người hắn nhưng cũng không bị thương chỗ yếu hại.
Cuối cùng đá loạn cũng hơi ngừng lại.
Cát bụi tan đi, tiếng gió chầm chậm.
Cả người Tô Vũ đều là bụi, khi quay đầu lại khiến Thẩm Nguyệt hoảng hốt nhớ lại lần đầu nàng học khắc gỗ.
Trên đời này, chỉ có Tô Vũ mới khiến cho nàng cảm nhận được cơn đau thấu tim gan, sâu tận xương tủy như thế.
Thẩm Nguyệt há hốc mồm, không nói được lời nào.