Chương 650
“Tô Vũ…”, Thẩm Nguyệt hắng giọng, đè nén nghẹn ngào nơi cổ họng: “Nếu ta nói ta yêu chàng rồi, sau này không thể không có chàng, không biết lời này có được tính là dễ nghe hay không?”
Tô Vũ giương mắt nhìn lên, nhưng rồi vẫn không chịu được mà rủ xuống, loáng thoáng nghe thấy hắn cười hai tiếng, bên trong mang theo đùa giỡn nói: “Nàng yêu ta hay là thương ta?”
Thẩm Nguyệt nói: “Chờ chàng khỏe rồi, chúng ta lại tỉ mỉ thảo luận vấn đề này”. Nàng ngẩng đầu khẽ xoa mắt hắn: “Chàng không thể ngủ, chàng cũng phải nói mấy lời bùi tai với ta…”
Nàng nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe thấy chàng nói rằng muốn ở bên ta, chưa từng nghe thấy chàng nói rằng chàng cũng yêu ta, Tô Vũ, chàng nói cho ta nghe đi”.
Tô Vũ nói: “Hình như đúng là ta chưa từng nói những lời như vậy, nhưng tất cả mọi chuyện ta làm, có chuyện nào lại không phải đang chứng minh rằng ta yêu nàng chứ”.
Lời nói của hắn thản nhiên rõ ràng, có loại dịu dàng và ngọt ngào khiến người ta hít thở không thông.
Thẩm Nguyệt run lên, nói: “Nhưng rốt cuộc người mà chàng yêu là Thẩm Nguyệt hay là ta, ta đã không còn là Thẩm Nguyệt trước kia, Thẩm Nguyệt trước kia mới là cô bé mồ côi trong lời chàng nói, trong lòng chàng nhớ…”
Trên mặt nàng vương đầy nước mắt, trong miệng phát ra tiếng khóc nỉ non: “Chàng tự tay trù tính tất cả cho nàng, tự tay đưa nàng xuất giá, tận mắt nhìn nàng bái đường thành thân với người khác. Nhưng ta không phải là Thẩm Nguyệt kia, làm sao bây giờ…”
Chính bởi vì nàng biết, người trong lòng Tô Vũ vốn không phải là nàng của bây giờ.
Cho dù nàng có thể nhận lấy toàn bộ tốt đẹp của hắn, có thể không giữ lại chút nào mà yêu hắn.
Nhưng nàng không muốn trở thành cái bóng của người khác, càng không muốn sống thay người khác, thay thế người khác có được tình yêu của Tô Vũ.
Hóa ra nàng đã yêu hắn như vậy, yêu đến ích kỷ, muốn có
Một lát sau Tô Vũ mới nói: “Làm sao bây giờ, từ giây phút nhìn thấy nàng đứng trong lửa lớn rút đao giết người ở hang ổ sơn tặc, nàng chính là hình mẫu lý tưởng nhất trong lòng ta”.
Trên mặt Thẩm Nguyệt là ánh mắt mang đầy sững sờ.
“Bởi vì có nàng, dường như ta càng hiểu được mùi vị của cuộc sống là gì. Ta nếm được ngon ngọt, ta càng sợ cô đơn, càng sợ cái chết”, Tô Vũ khe khẽ nói.
“A Nguyệt, có nàng ở đây, ta cảm thấy còn sống thật tốt, còn sống có thể cùng đi làm chuyện xấu với nàng, ta cũng sẽ không còn phải một thân một mình nữa, còn sống có thể nhìn thấy nàng bảo vệ ta trước người khác, cảm giác được nàng che chở cũng thật tốt, còn sống, còn có cơ hội làm bạn đến già với nàng”.
“Đối với ta trước kia, những thứ này cũng chỉ là hi vọng xa vời”.
“Cho nên ta hi vọng sống sót, ta sợ hãi chết đi. Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta cũng sẽ trở về”, Tô Vũ nói.
Thẩm Nguyệt khóc không thành tiếng: “Chàng đừng nói nữa…”
Tô Vũ khẽ nói: “Nàng khiến ta cảm nhận được ngọt ngào, tốt đẹp khi yêu một người, nàng đưa ta từ một người sống bất cần đời đến cẩn thận từng li từng tí, có phải Thẩm Nguyệt trước kia hay không thì liên quan gì chứ. Dù sao, ta đã yêu nàng như vậy rồi”.
Tô Vũ rầu rĩ khẽ ho một tiếng, dường như sự ấm áp này rơi vào trong cổ họng Thẩm Nguyệt, nóng bỏng khiến nàng run rẩy càng thêm kịch liệt.