Thẩm Nguyệt xích lại gần nàng ta, khẽ nói: “Là ta gì cơ?”
“Là ngươi đã bày kế ta đúng không?! Là ngươi cố ý làm rơi cuốn truyện kia, cố ý để ta nhặt được, sau đó để ta đặt mình vào nơi nguy hiểm nên mới có kết cục thế này!”
Thẩm Nguyệt híp mắt cười, nói: “Là tự ngươi không nhịn được sự mê hoặc mà? Ngươi hoàn toàn có thể không làm như thế, tiếp tục ở bên cạnh Mi Vũ để làm chó săn trung thành, nhưng ngươi lại không cam tâm, vì Vân Nga đang đè lên đầu ngươi”.
Hương Phiến giận dữ giơ tay tát Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt dễ dàng nắm lấy bàn tay của nàng ta, liếc qua, nói: “Trước kia thì là cành hoa mơn mởn, bây giờ đã như phiến lá già cỗi.
Hương Phiến, ta khuyên ngươi nên tự tìm khuyết điểm của bản thân trước đi, nếu không lần sau thất bại tiếp thì sẽ không có ai kéo ngươi lại đâu”.
Hương Phiến cố gắng giãy giụa, Thẩm Nguyệt lập tức buông lỏng tay.
Nàng ta không khống chế nổi cân bằng, ngã ra sau, ngồi sập mông dưới đất.
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Ta nói rồi mà, ngày rộng tháng dài, ngươi lại không nghe ta nói sao”.
Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi tới cười nhạo ta thì có ích gì, ta chỉ là một nha hoàn nghe theo sự sai sử của người khác mà thôi! Ngươi có giỏi thì đối phó Liễu Mi Vũ ấy, ban đầu là nàng ta bắt ta hủy mặt ngươi, sao ngươi không đi tìm nàng ta đi!”
Hương Phiến nở nụ cười: “Chẳng lẽ ngươi không phải đối thủ của nàng ta à? Ngươi sợ nàng ta đúng không?”
Khóe mắt Thẩm Nguyệt bỗng trở nên nham hiểm, hung ác.
Thứ cảm xúc không nên xuất hiện trên gương mặt một người phụ nữ này không phải là sự hận thù cuồng loạn mà chỉ giống như một giây trước trời yên biển lặng, một giây sau cuồng phong gào thét, khiến người ta phát sợ.
Trong thoáng chốc, gương mặt Thẩm Nguyệt lại tràn đầy ý cười ấm áp: “Ta dĩ nhiên là biết Mi Vũ chỉ điểm ngươi, ta không vội, mọi thứ từ từ sẽ đến.
Huống hồ đang có ngươi ở đây, ta cần gì phải đích thân ra tay”.
Trái tim Hương Phiến bỗng nhiên run rẩy, nàng ta nhìn biểu cảm của Thẩm Nguyệt, nàng ta biết Thẩm Nguyệt chưa chắc đã sợ Liễu Mi Vũ, nhưng lúc này đây, nàng ta thật sự đang rất sợ Thẩm Nguyệt.
Nên khi Thẩm Nguyệt nói như thế, Hương Phiến vẫn còn hơi mông lung: “Ngươi có ý gì?”
“Nếu ngươi muốn ở đây làm nha hoàn cả đời rồi bị hành hạ đến chết thì ta cũng mặc kệ”, Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn nàng ta: “Còn nếu ngươi muốn xoay người thì ta vẫn còn con đường cho ngươi đi đây”.
Hương Phiến nhếch môi: “Rốt cuộc ngươi đang rắp tâm điều gì?”
“Bây giờ ngươi đã bị hủy đi dung mạo, coi như hai chúng ta hết sạch ân oán.
Có muốn bắt đầu lại từ đầu hay không, tùy ngươi quyết”, Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Ta có thể khiến ngươi trở lại tầm mắt của Tần Như Lương, thậm chí có thể nâng ngươi lên làm tam phu nhân”.
Hương Phiến nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Trên người nàng tỏa ra sự tự tin khiến Hương Phiến mơ hồ tin rằng chỉ cần nàng nói ra được thì chắc chắn sẽ làm được!
Hương Phiến cực kỳ kinh hãi, nói: “Ta bây giờ nhìn thế này rồi mà vẫn có thể khiến tướng quân nhìn ta ư?”
“Có gì khó đâu, chỉ cần xóa đi vết sẹo trên gương mặt ngươi thôi”.
Hương Phiến giễu cợt: “Nhưng vết sẹo trên mặt công chúa vẫn bắt mắt thế kia mà, sao có thể xóa đi vết sẹo trên người ta chứ?”
Thẩm Nguyệt bóc sẹo ra khỏi mặt, Hương Phiến trừng mắt.
Bên dưới vết sẹo kia không có một chút dấu vết gì, gương mặt Thẩm Nguyệt trắng nõn bóng loáng, như đã khỏi từ lâu!
Ngọc Nghiên lại bình thản dán lại vết sẹo trên gương mặt Thẩm Nguyệt.
“Ngươi tin chưa?”
Hương Phiến không đáp.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Trên đời này không chỉ có mình Mi Vũ là nắm bắt được trái tim đàn ông, nếu ngươi muốn thì cũng có thể.
Coi như ngay từ đầu hắn ta không có ngươi trong lòng nhưng ngươi vẫn có thể khống chế nửa thân dưới của đàn ông.
Chẳng phải ngươi đã có kinh nghiệm rồi sao.
Ngươi đã từng nghe nói đến câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chưa?”
Sắc