Liễu Mi Vũ dịu dàng đáp: “Lúc đầu Vân Nga vì nấu nhầm một bát canh mà cứ sống sờ sờ như vậy bị tướng quân dùng phạt gậy đánh chết, hiện giờ mặt của ta vì ngươi mà trở thành thế này, nếu để tướng quân biết chuyện không phải sẽ đánh chết ngươi sao? Bây giờ ta chỉ trừng phạt ngươi một trăm trượng, nếu ngươi chịu đựng nổi ta liền cho ngươi một con đường sống, nếu không cũng chỉ trách do mệnh của ngươi thôi”.
Hai nha hoàn khác trong viện vội vàng chạy ra ngoài mời quản gia tới chủ trì gia pháp.
Chẳng ngờ còn chưa chạy tới cửa viện bỗng thình lình dừng lại, bất giác lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy Ngọc Nghiên đang dìu Thẩm Nguyệt chậm rãi đi vào tiểu viện này, nàng ưỡn thẳng chiếc bụng lớn, hai nha hoàn kia dù lỗ mãng cũng làm sao dám dễ dàng va đụng tới.
Hôm nay hai vị chủ tử của phủ đều tụ tập ở nơi này, đám người hầu không biết đã xảy ra chuyện gì, đều túm năm tụm ba lại xem náo nhiệt.
Gương mặt Thẩm Nguyệt treo nụ cười thản nhiên, hoàn toàn là dáng vẻ ‘ta đến xem kịch’, nàng nheo mắt liếc Hương Phiến một cái: “Đây là đang làm gì vậy?”
Hương Phiến thấy nàng tới, quả thực giống như tóm được sợi rơm cứu mạng, trong đôi mắt chan chứa khẩn cầu và đáng thương thay lời muốn nói.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ vô cùng khó coi, cứng ngắc đáp: “Công chúa đi lại không tiện, sao còn tới đây?”
“Ta đang đi dạo xung quanh vừa hay nghe được động tĩnh nên tới nhìn một chút, Mi Vũ, ngươi đang làm gì vậy?”
“Chỉ là xử lý một ả tiện tì mà thôi”.
“Tiện tì?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Ngươi đang nói Hương Phiến sao? Nàng ấy đã làm gì sai để bị trừng phạt như vậy?”
Hương Lăng vội lên tiếng: "Hương Phiến rắp tâm quấy rối, nàng ta muốn giở trò lên trang phục nhằm hãm hại phu nhân".
"Nhưng ta nhớ rõ là cách đây không lâu, Hương Phiến cùng Mi Vũ vẫn chủ tớ tình thâm cảm động đất trời, Hương Phiến vì Mi Vũ ngươi mà bị phạt gậy, sau đó bị tướng quân đoạt thân, vì suy nghĩ tới Mi Vũ ngươi còn tự hủy đi dung mạo đến nơi này làm nha hoàn không cấp bậc, loại tình cảm chủ tớ này thật sự rất hiếm gặp, Hương Phiến làm sao có thể động tay động chân khi giặt trang phục làm hại tới Mi Vũ đây?"
Là người thông minh liền có thể nghe ra thâm ý trong lời này.
Trừ khi cái gọi là chủ tớ tình thâm chỉ là biểu hiện mặt ngoài, trên thực tế Hương Phiến cùng Liễu Mi Vũ đã sớm tích tụ oán hận với nhau.
Vậy thì sự khoan dung rộng lượng trước đó của Liễu Mi Vũ thực sự đáng để đi sâu nghiên cứu.
Thẩm Nguyệt câu lên khóe môi nói: "Trước kia, Mi Vũ còn vì Hương Phiến mà khóc tới ruột gan đứt đoạn, hôm nay trong nháy mắt lại ban thưởng cho nàng ta một trăm gậy, Mi Vũ, ngươi đây là muốn tiễn nàng ta tới Tây Thiên à”.
Gương mặt dưới lớp mạng che của Liễu Mi Vũ lộ ra chút hung tợn, đáp rằng: “Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản!”
“Tính mạng của nha hoàn có rẻ mạt tới đâu cũng vẫn là một mạng người.
Nếu đã muốn kêu quản gia tới thực thi gia pháp, đương nhiên phải tìm hiểu rõ sự việc.
Nếu Hương Phiến thực sự có mưu đồ hại ngươi, đừng nói tới một trăm gậy mà dù trực tiếp đánh chết tại chỗ ta cũng sẽ không ngăn cản”.
Thẩm Nguyệt thoáng ngừng rồi nói tiếp: “Ngươi nói Hương Phiến hại ngươi, vậy đã hại tới chỗ nào của ngươi rồi?”
Liễu Mi Vũ tức giận đến mức không nói nên lời.
Vẫn là Hương Lăng mặt không đổi sắc tim đập không loạn đáp: “Khuôn mặt của phu nhân đã sưng tấy khó hết sau khi mặc qua quần áo mà Hương Phiến giặt”.
Liễu Mi Vũ nghe vậy không kìm được mà cười khúc khích thành tiếng.
Trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ lý do trong này.
Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Tại sao trước đây vẫn ổn nhưng khăng khăng lúc này mới xảy ra chuyện?”
Hương Lăng nhanh nhảu: “Chắc hẳn nàng ta đang đợi cơ hội, hôm qua là sinh nhật của phu nhân ắt phải trang điểm tỉ mỉ một phen nên nàng ta mới động tay động chân vào lúc đó”.
“Tướng quân đã biết chuyện này hay chưa?”
Liễu Mi Vũ và Hương Lăng liếc mắt nhìn nhau một cái, Hương Lăng đáp: “Tướng quân biết”.
“Vậy tướng quân chắc chắn phải vô cùng tức giận, tại sao không hạ lệnh xử lý nàng ta đây?”
“Mấy ngày