Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

91: Giết Hoặc Bị Giết


trước sau


Tên cầm đầu liếc mắt nhìn nàng sau đó cười nói: "Ngươi còn chưa nhìn ra tình hình lúc này phải không? Dù sao ngươi cũng sẽ không còn sống để bước ra khỏi ngọn núi này, người thuê muốn bọn ta cưỡng hiếp ngươi trước rồi mới giết ngươi, sau đó lại mổ bụng ngươi lấy đứa con trong bụng ra, để cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Ngươi nói xem người đó hận ngươi biết bao nhiêu".
Thẩm Nguyệt biến sắc nói: "Ngươi làm việc tán tận lương tâm như vậy mà không sợ báo ứng sao?"
"Báo ứng? Ha ha ha, người chết trên tay ta trước nay còn ít hay sao?"
Nói xong tên cầm đầu tiếp tục nhấc chân đi tới.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Đến bước cuối cùng, hắn ta đứng nhìn xuống Thẩm Nguyệt như một con quỷ.
Hai cánh tay bị trói sau lưng của Thẩm Nguyệt đã dùng gần như toàn bộ sức lực, vừa cắt dây vừa mạnh mẽ giãy dụa.


Ánh mắt nàng lạnh lùng như vực thẳm lạnh lẽo, nàng đang nghiến răng nghiến lợi.
Tên cầm đầu thấy Thẩm Nguyệt tỏ thái độ như vậy thì liền vung tay tát nàng hai cái rồi mắng: "Sắp chết đến nơi mà còn không biết cầu xin tha mạng, còn dám tỏ thái độ như muốn ắn thịt người nữa sao! Để ông đây xem thử ngươi còn có thể cứng đầu đến khi nào".
Tai của Thẩm Nguyệt ù đi, nàng bị túm tóc nên buộc phải ngẩng mặt lên, làm lộ ra gương mặt xấu xí.
Thủ lĩnh một tay túm lấy tóc nàng, tay kia bắt đầu tháo thắt lưng nói: "Ngươi ngoan ngoãn cho ta, hầu hạ huynh đệ ta vui vẻ thì có khi bọn ta còn cho ngươi được chết sung sướng hơn một chút!"
Hắn ta vô cùng thiếu kiên nhẫn, tay chân luống cuống.

Bởi vì hắn ta đã say cho nên đáy quần như bị thắt nút, càng muốn tháo ra thì nó càng thắt chặt hơn.
Tên cầm đầu giận dữ mắng một tiếng, bắt đầu muốn tự xé quần của mình.
Đúng lúc này hai tay của Thẩm Nguyệt sau lưng đã buông lỏng.
Dây thừng đã bị đứt, nàng không còn bị trói buộc, cảm giác được một sự tự do chưa từng có.
Thẩm Nguyệt chuyển động cổ tay, chậm rãi nhướng mày, trừng mắt nhìn tên cầm đầu nói: "Sao ngươi gấp rút vậy? Có muốn ta giúp ngươi không?"
Giọng của nàng tuy rất khẽ nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Tên cầm đầu sửng sốt, tức giận ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy.

Hắn ta bị chấn động, theo bản năng liền giơ tay muốn chế trụ nàng, không ngờ nàng lại nhanh hơn hắn một bước, phản công siết dây thừng lên cánh tay của hắn ta mấy vòng, cuối cùng treo thẳng cánh tay của hắn ta lên cổ.
Tên cầm đầu quát lớn, lúc bắt nàng về hắn ta không hề cảnh giác, thấy Thẩm Nguyệt bị trói chặt thì liền nghĩ nàng không hề có sức phản kháng cho nên không hề phòng bị đối với nàng.
Thẩm Nguyệt dốc hết sức, động tác nhanh nhẹn, đây gần như là bản năng tự vệ mà cơ thể của nàng đã diễn luyện trong đầu vô số lần chỉ để nàng hành động hôm nay, cả quá trình không tìm thấy một chút sơ hở nào.
Thẩm Nguyệt hành động cực nhanh, buộc chặt dây thừng vào đầu giường.
Tên cầm đầu muốn mở miệng nhưng Thẩm Nguyệt đã cười lạnh sau đó siết chặt sợi dây thừng vào cổ hắn ta, chỉ hận không thể khiến cho sợi dây thừng cứa nát cổ hắn ta.
Tên cầm đầu bị sợi dây thừng siết ngạt, không có cách nào để hô hoán.

Tay của hắn ta lại bị trói vào cổ cho nên hắn ta thậm chí còn không thể đánh trả.
Lồng ngực của hắn ta phập phồng dữ dội, khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh nổi từ cổ lên đến mặt, trông hết sức dữ tợn.

Thẩm Nguyệt không hề biến sắc trừng mắt nhìn hắn ta, hai mắt cũng đã hằn lên những tơ máu,

chậm rãi siết chặt tên cầm đầu đang cố hết sức giãy dụa.
Thẩm Nguyệt khẽ nói với hắn ta: "Ta đã nói với ngươi rằng mạng của ta rất lớn, là do ngươi không coi trọng lời nói của ta".
Kiếp trước nàng chưa từng giết ai nhưng ở thời đại này không có lưới trời lồng lộng, chỉ có giết người đền mạng.
Ở thời đại này, nếu như nàng không giết người thì sẽ bị người giết.

Còn có bốn mạng người trong hẻm nhỏ kia, ai sẽ trả lại?
Nàng dửng dưng nhìn tên thủ lĩnh sơn tặc giãy dụa càng lúc càng yếu, cho đến khi hai mắt của hắn ta trợn lớn, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.
Hắn ta đã bị nàng siết cổ đến chết.
Chuyện này dù sao cũng phải có một kết thúc tốt đẹp.
Hoặc là Thẩm Nguyệt nàng xuống núi an toàn, hoặc là đám người này chết hết!
Thẩm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi thở không hề biến đổi, nghe thấy rõ ràng tiếng ồn ào của đám sơn tặc bên ngoài.
Dường như đêm nay bọn chúng đã trúng được một vụ làm ăn lớn, đứng là một chuyện đáng mừng.
Dưới chân núi không có ánh lửa, tối đen như mực.
Tiếng vó ngựa đơn bạc xuyên qua núi rừng, dừng lại dưới chân núi.
Người đàn ông xuống ngựa, một mình bước lên núi.
Ngọn núi mà đám sơn tặc chọn làm cứ điểm có rừng rận che phủ nên tương tối khuất và bí mật, đám sơn tặc bình thường cũng không chặn cướp ở dưới chân núi mà đi làm ác ở nơi khác sau đó với về hang ổ của mình, bọn chúng thường xuyên di chuyển nên quan binh rất khó tìm được hang ổ của bọn chúng.

Người đàn ông áo đen đi trong bóng đêm lạnh giá, mái tóc dài cài cao bằng trâm gỗ, đuôi tóc dày xõa ra phía sau lưng, dáng vẻ vô cùng anh tuấn.
Ánh lửa lờ mờ trên đỉnh núi lọt vào trong tầm mắt hắn giống như những vì sao trong đêm lạnh.
Thẩm Nguyệt nhìn tên thủ lĩnh sơn tặc nằm trên giường, đưa tay kiểm tra mạch thì quả nhiên đã chết.

Bất giác trong mũi của nàng lại xộc lên một thứ mùi tanh hôi khiến cho nàng không nhịn được phải quay đầu sang một bên nôn thốc nôn tháo.
Nhưng lúc này nàng vẫn chưa thể thả lỏng.
Thẩm Nguyệt mạnh mẽ lau khóe miệng, đứng dậy xem xét trong phòng này có chỗ trốn không.

Nhưng đúng lúc này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân đi về phía cửa.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, tập trung suy nghĩ.
Nàng nhanh chóng tháo dây trói cho tên thủ lĩnh sơn tặc sau đó đẩy thi thể nặng nề của hắn ta xuống gầm giường, dùng những tấm khăn trải giường lộn xộn rải xuống đất che khuất tầm nhìn dưới gầm giường.
Sau đó lại có thêm một kẻ đẩy cửa bước vào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện