Chương 849
“Ta làm sao mua chuộc được Tần tướng quân, có lẽ hắn ta cũng hiểu rằng, như thế này là tốt nhất cho nàng rồi”.
Tất cả kiên nhẫn của Thẩm Nguyệt đã bay biến sạch, nàng tức đến ngứa răng, lăn tới lộn lui trên giường, điên cuồng va đụng vào người Tô Vũ.
“Tối nay chàng mà không thả ta ra thì chàng cũng đừng hòng được ngủ!”
Tô Vũ nói nhẹ như không: “Ta không ngủ, nếu nàng muốn giày vò, ta sẽ bầu bạn cùng nàng”.
Chỉ chốc lát sau, ga giường đã nhăn nhúm, quần áo của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cũng xộc xệch.
Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng phải muốn phân rõ địa vị quân thần với ta sao, ta là quân, chàng là thần, giờ ta ra lệnh cho chàng mau thả ta ra!”
Tô Vũ không hề động đậy.
Thẩm Nguyệt tiếp tục nói: “Tô Vũ, chàng to gan lắm, dám bắt cóc cả Tĩnh Nguyệt công chúa. Chàng không cho ta đi cứu Bắp Chân, nếu ngày nào đó ta thượng vị, ta sẽ là kẻ đầu tiên không tha cho chàng! Ta sẽ khiến chàng sống không nổi, Tô Vũ!”
Thẩm Nguyệt chẳng rõ suốt đêm ấy mình đã nói bao nhiêu câu, lời dễ nghe lẫn khó nghe đều có cả, nhưng vẫn chẳng thể thuyết phục được Tô Vũ.
Mãi đến lúc hừng đông, bóng đêm ngoài cửa sổ nhạt dần, Thẩm Nguyệt nằm co ro ở bên trong, mái tóc đen xõa tung. Nàng thật sự nản lòng thoái chí, không nói bất cứ câu nào.
Hạ Du và Tần Như Lương ở bên ngoài đã thức dậy, sắp xếp xong xuôi hành lý và ngựa để chuẩn bị lên đường.
Nến trong phòng đã cháy hết, chỉ còn lại một chút sáp nến.
Tô Vũ rời giường trước, sau đó cúi xuống bế ngang Thẩm Nguyệt đang co ro lên.
Thẩm Nguyệt vẻ mặt xa cách nằm
Hắn nói: “Vậy cũng tốt, đêm qua hao hết sức thì hôm nay có thể an phận lên đường”.
Tô Vũ dùng mũi chân đá mở cửa phòng, ôm Thẩm Nguyệt đi ra ngoài.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Thẩm Nguyệt bỗng nói khẽ: “Tô Vũ, nếu Bắp Chân gặp chuyện gì thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho bản thân, cũng sẽ không tha thứ cho chàng”.
Bước chân của Tô Vũ thoáng khựng lại, song cuối cùng hắn vẫn ôm nàng ra khỏi viện tử, đặt vào xe ngựa.
Xe ngựa xuôi nam theo ý Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt tựa người trong xe nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài thông qua khe hở màn cửa sổ, lúc này vẫn còn sớm, trên đường vô cùng yên tĩnh, càng rời xa kinh thành thì lòng của nàng cũng ngày càng bay xa hơn.
Hạ Du cất lời: “Thẩm Nguyệt, cô đừng trách đại học sĩ, hắn làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô thôi”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Hạ Du, ngươi cũng không muốn về kinh thành à?”
“Đợi những chuyện này qua đi thì ta sẽ về”, Hạ Du đáp.
“Vậy cha ngươi thì sao?”
“Ông ta ấy à…”. Đến lúc nghe người khác nhắc đến người cha đáng ghét luôn miệng mắng mình là bùn loãng không thể trát nổi tường lần nữa, oán hận trong lòng Hạ Du cũng đã phai nhạt phần nào: “Ông ta luôn cho rằng ta chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết gây phiền phức cho ông ta. Lần này ta sẽ làm chuyện mà ta cho là đúng đắn để ông ta chống mắt lên coi”.