Hắn đi vào trong phòng, tay xách theo một hòm thuốc, thản nhiên như không mà ngồi bên giường của Thẩm Nguyệt, bàn tay thon dài đẹp đẽ mở chốt hòm thuốc.
Với bàn tay mịn màng đó, đến cả bộ chốt tinh tế kia cũng ảm đạm đi vài phần.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hòm thuốc, thấy đồ đạc ở bên trong rất đầy đủ.
Tô Vũ điềm đạm hỏi: “Sao không ngủ thêm một lát, cảnh giác đến vậy à?”
Thẩm Nguyệt đánh giá hắn, thấy hắn vẫn mặc bộ đồ đen kia, vết máu không cẩn thận bắn lên mặt còn chưa kịp lau, chắc hẳn vừa mới quay về không lâu, chưa kịp để tâm đến mấy thứ này.
Tô Vũ bận rộn sắp xếp dược liệu, không có thời gian quan tâm chính mình.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi và Liên Thanh Châu có quan hệ gì?”
Tô Vũ buột miệng đáp: “Cô đoán xem”.
“Bằng hữu?”
“Đoán lại đi”.
“Thuộc hạ? Huynh đệ? Long dương chi luyến?”
“Thôi thì đừng đoán nữa”.
Bàn tay mát lạnh của hắn nắm chặt cổ tay của Thẩm Nguyệt, cảm giác như chạm vào ngọc.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, định rụt tay về theo bản năng.
Không ngờ lực đạo trên tay Tô Vũ không cho phép nàng nghi ngờ.
Ngón tay của hắn gạt những ngón tay của Thẩm Nguyệt ra, để lộ da thịt trong lòng bàn tay của nàng.
Vết thương do dao ở lòng bàn tay của nàng vốn đã sâu, sau vì bị nàng giày vò một phen mà vết thương không thể nào nhìn nổi.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, khi Tô Vũ dùng vải bông lau nhẹ thì “shh” một tiếng.
“Đau lắm à?”
“Ngươi biết rõ mà còn hỏi sao?”
Tô Vũ đáp: “Đúng vậy”.
Thẩm Nguyệt ôm cục tức trong lòng, nghẹn ở lồng ngực vô cùng khó chịu: “Thế thì bây giờ ta đang rất đau, ngươi định thế nào hả?”
Tô Vũ liếc mắt nhìn nàng rồi thản nhiên nói: “Ta chỉ có thể nói công chúa hãy cố chịu, ta cũng không thể chịu đau thay cô được”.
Thẩm Nguyệt đột nhiên thấy bực mình vô cùng: “À, ta phát hiện mấy kẻ chữa bệnh cứu người như các ngươi làm người ta rất bực mình đấy nhé, ngươi không thể an ủi người bệnh một chút à?”
Thế là Tô Vũ an ủi nàng: “Đừng tức giận, tức giận sẽ không tốt cho đứa trẻ”.
Thẩm Nguyệt càng thêm buồn bực: “Ngươi biết cách an ủi người khác thật đấy”.
Tô Vũ đột nhiên bật cười thành tiếng.
Âm thanh này vang vọng trong căn phòng, lọt vào tai của Thẩm Nguyệt, tựa như khúc nhạc triền miên và xúc động nhất trên thế gian.
Tô Vũ nói: “Xong rồi”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, bất tri bất giác phát hiện ra Tô Vũ đã xử lý xong vết thương, bôi thuốc và băng bó cho nàng từ bao giờ.
Hóa ra nãy giờ hắn cố tình di dời sự chú ý của nàng?
Khi nói chuyện với hắn, nàng quên mất cơn đau trên tay rồi.
Tô Vũ nặn ra một ít dược cao trắng muốt, chẳng buồn liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt, bôi thuốc lên vết thương trên mu bàn tay và cánh tay cho nàng: “Trên người còn chỗ nào khác bị thương không?”
Thẩm Nguyệt vặn hỏi: “Có thì sao mà không có thì sao?”
Bàn tay của Tô Vũ khựng lại, thẳng thừng đáp: “Có thì cởi y phục, không có thì không cởi”.
Thẩm Nguyệt nghẹn họng hai lần, tức giận nói: “Không có!”
Từ khi nàng xuyên không tới đây, toàn là nàng làm người khác nghẹn họng, đâu từng có ai làm nàng nghẹn họng.
Người này làm người ta tức chết.
Hắn lúc nào cũng tủm tỉm một nụ cười thoáng qua, tuy rằng đẹp trai đến mức quá đáng, nhưng cũng thiếu đòn thật sự.
Thẩm Nguyệt thoáng động lòng, nàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tô Vũ”, Tô Vũ nheo mắt nhìn nàng: “Nhiều ngày không gặp, tính tình cô thay đổi rất nhiều”.
“Trước kia ngươi biết ta à?”
“Đâu chỉ là quen biết”.
“Thế ngươi rốt cuộc là ai, thân phận thế nào?”, Thẩm Nguyệt hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này, càng không biết gì về con người hắn.
“Nghe nói cô mất trí nhớ rồi, chuyện này để lại cho cô từ từ nghĩ”, Tô Vũ nói: “Trong thời gian mang thai, cô nên thường xuyên rèn luyện trí