Chương 857
Thế nhưng sau khi trời vào đông, trông nó thanh lãnh tiêu điều hơn hẳn.
Thẩm Nguyệt đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng vẫn còn đồ dùng và vật dụng của trẻ con mà không khỏi thấy đắng chát.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Bắp Chân đã… tập đi được chưa?”
Ngọc Nghiên len lén lau nước mắt: “Đi được rồi ạ, lúc công chúa không có ở đây, Bắp Chân cố gắng lắm. Thế nhưng thằng bé vẫn còn nhỏ, đi đứng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, cần phải chống tay vào thứ gì đó mới đi được”.
“Thằng bé có ngoan không?”, giọng nói của Thẩm Nguyệt đã khàn đi.
“Ngoan, ngoan lắm…”
“Nhưng ta nghe nói thằng bé bị đón vào cung rồi”, khi quay đầu lại, Thẩm Nguyệt mới thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị đang quỳ trước mặt mình từ bao giờ.
Ngọc Nghiên khóc không thành kiến: “Công chúa, xin lỗi người… Là do nô tì không giữ được Bắp Chân… Để họ đưa đi mất… Nô tì vô dụng…”
Thôi thị nói: “Nô tì cũng có trách nhiệm, nô tì không thể báo cho Liên công tử kịp thời…”
Thẩm Nguyệt đáp: “Các ngươi tự trách cũng không có tác dụng gì, đứng hết lên đi. Lát nữa ta sẽ vào cung thăm Bắp Chân”.
Thôi thị sốt sắng nói: “Công chúa, chuyện tiến cung không thể lỗ mãng, vẫn cần phải tính kế lâu dài. Bây giờ hoàng cung đối với công chúa là nơi cực kỳ hung hiểm!”
Sau đó quản gia tới viện tử, hỏi Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân…”
Ngọc Nghiên và Thôi thị đang chuẩn bị quần áo sạch sẽ và canh nóng để nàng tắm rửa.
Thẩm Nguyệt đáp: “Quản gia yên tâm, tướng quân không gặp nguy hiểm về tính mạng”.
Quản gia nói: “Lão nô biết chuyến đi này
Thế nhưng lão nô nhận được thư từ tướng quân, hôm nay có thể đến kinh thành, muộn hơn công chúa đôi chút. Tướng quân dặn dò, để công chúa nghỉ ngơi đã, việc tiến cung, đợi tướng quân về rồi sẽ sắp xếp sau. Công chúa và tướng quân là phu thê, đáng lý ra cũng nên cùng nhau tiến cung diện thánh tạ ân”.
Nàng vừa mới đi, Tần Như Lương cũng sắp quay về rồi.
Vậy còn Hạ Du thì sao? Tô Vũ thì sao?
Lông mày của Thẩm Nguyệt giật giật, nàng hỏi quản gia: “Hôm nay ta về thành, làm sao các ngươi biết được?”
Quản gia không hề giấu giếm: “Lão nô cũng mới nhận được thư do ai đó gửi”.
“Là ai?”
“Điều này lão nô cũng không được biết, trong thư chỉ nói rằng hôm nay công chúa sẽ đến nơi, dặn lão nô dẫn người tới cổng thành nghênh đón”.
“Vậy bách tính trong thành làm sao mà biết được?”
Quản gia lắc lắc đầu, cũng không biết.
Thẩm Nguyệt nghĩ ngay tới Tô Vũ, nhưng Tô Vũ bị nàng bỏ lại đằng sau rồi, làm sao hắn có thể tới kinh thành trước nàng để tung tin ra chứ?
Tô Vũ sợ một mình nàng quay về sẽ gặp nguy hiểm sao?