Tần Như Lương xuống xe ngựa trước, hai cung nhân thấy thế liền tiến lên ân cần thăm hỏi: "Tham kiến tướng quân, tướng quân và công chúa rốt cuộc cũng đến rồi, hoàng thượng đang chờ hai người".
Tần Như Lương đứng dưới nắng, hắn ta mặc một bộ y phục màu lam, vai rộng eo hẹp, khôi ngô tuấn tú.
Hắn gật đầu với cung nhân sau đó mới quay lại vén rèm xe ngựa lên, liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa.
Nữ nhân này trong nháy mắt đã có thể kiềm chế được nét giễu cợt trên gương mặt, lập tức trở nên dịu dàng như nước, hiền hòa không thể tả.
Thẩm Nguyệt như thế này đúng là xứng đáng với hai chữ "Tĩnh Nguyệt".
Tần Như Lương đưa tay về phía nàng.
Bàn tay của hắn ta rất lớn, trong lòng bàn tay có những vết chai, đó là dấu vết của những năm tháng luyện võ đánh giặc.
Thẩm Nguyệt giương mắt lên, ánh mắt nhìn theo tay hắn ta chuyển qua gương mặt hắn ta rồi dừng lại một lát trước khi đặt tay mình lên tay hắn ta.
Đây là lần đầu tiên Tần Như Lương nắm tay Thẩm Nguyệt.
Lòng hắn ta đột nhiên xao xuyến.
Cảm giác khác xa những gì hắn ta tưởng tượng.
Hắn ta biết bàn tay trắng ngần của Thẩm Nguyệt rất có lực, không hề yếu ớt như không xương, nhưng khi tay nàng đặt vào lòng bàn tay của hắn ta thì hắn ta liền nhất thời cảm thấy như mình đang cầm một mảnh sứ tỏa ra khí tức lạnh lùng cao ngạo.
Tần Như Lương nắm khẽ lòng bàn tay lại, cẩn thận dắt Thẩm Nguyệt ra khỏi xe ngựa.
Những cung nhân bên cạnh vẫn đang quan sát hai người cẩn thận.
“Đi thôi”, Tần Như Lương thì thầm vào tai nàng khi đỡ nàng xuống.
Thẩm Nguyệt thật sự không muốn nắm lấy tay của hắn, cảm giác Tần Như Lương đến gần mình khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, vô cùng tức giận.
Nhưng là một diễn viên thì phải có tố chất, cho dù chán ghét đối phương đến cỡ nào thì cũng phải diễn cho xong vở kịch này!
Vì vậy Thẩm Nguyệt đành phải thả lỏng mà dựa nửa người vào người Tần Như Lương, khóe mắt lộ ra một nụ cười nhạt, tựa như đang hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc.
Tần Như Lương bị khả năng diễn xuất của nàng làm cho mờ mắt, dường như không thể tìm ra khuyết điểm nhỏ nhất trên gương mặt nàng, khiến hắn ta bất giác nghĩ nàng vẫn còn quyến luyến hắn ta.
Thẩm Nguyệt lúc này mới nheo mắt lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tần tướng quân, đừng nhìn ta, nhìn đường đi".
Tần Như Lương cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Ở tiền điện, hoàng đế mặc long bào đang chờ, phong thái của bậc cửu ngũ chí tôn không thể xem thường.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đồng loạt hành lễ rồi ngồi vào chỗ mình được ban ngồi.
Hoàng đế không tránh khỏi hỏi thăm tình huống của Thẩm Nguyệt trong phủ tướng quân, chuyện này Thẩm Nguyệt đã từng suy nghĩ lúc ngồi trong xe ngựa cho nên liền trả lời rất hợp tình hợp lý, không hề tỏ ra quá mức cẩn thận.
Hoàng đế hỏi: "Tĩnh Nguyệt, gương mặt ngươi bị làm sao thế này?"
Hoàng đế cố ý hỏi câu hỏi này, ông ta chỉ muốn xem Thẩm Nguyệt sẽ trả lời như thế nào.
Kết quả là Thẩm Nguyệt lại tỏ ra đau buồn, sau đó có chút cảm khái nói: "Hoàng huynh thứ tội, chuyện quá khứ Tĩnh Nguyệt không muốn nhắc lại".
Hoàng đế liếc nhìn Tần Như Lương, không mặn không nhạt nói: "Xem ra ngươi thật sự không sống tốt trong phủ tướng quân.
Lần trước trẫm nghe thái y bẩm báo ngươi đã hối hận về hôn sự này, muốn chọn phò mã khác phải không?"
Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: "Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng huynh quan tâm.
Chỉ do trước kia Tĩnh Nguyệt không hiểu chuyện, ganh tị không muốn tướng quân nạp thiếp cho nên mới gây ra chuyện huyên náo không hay, đó đều là lỗi của Tĩnh Nguyệt.
Lúc ấy Tĩnh Nguyệt chỉ nói trong lúc tức giận, hiện giờ Tĩnh Nguyệt đang mang thai con của tướng quân, cũng sắp sinh rồi, sao có thể rời xa tướng quân được".
Tần Như Lương ngồi một bên nghe vậy cũng không thể không ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Thẩm Nguyệt.
Hoàng đế nghe vậy cũng lộ ra vẻ vui mừng nói: "Thấy hai người hạnh phúc như ban đầu trẫm cũng đã yên tâm rồi.
Tĩnh Nguyệt, mấy ngày trước đã có