Nàng vừa mới quay đi, Triệu thị ở đằng sau đã nói: “Công chúa, cho dù người không có tình cảm gì với tướng quân, cũng cầu xin người nhìn vào sự thay đổi của tướng quân đối với người!
Mấy ngày người bị sơn tặc bắt đi, tướng quân cả đêm không ngủ, chạy Đông chạy Tây tìm kiếm tung tích của người.
Công chúa cho rằng tướng rằng chỉ sợ bản thân không gánh nổi trách nhiệm sao?
Ai cũng có thể nhìn ra được, tướng quân rất quan tâm và để bụng!
Tướng quân nhiều lần đi tới đi lui bên ngoài viện tử của chúng ta, người tưởng rằng tướng quân muốn gây rắc rối cho người ư? Tướng quân muốn quan tâm công chúa, nhưng công chúa không cho tướng quân cơ hội nào!”
Bước chân của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, nhưng vẫn tiến vào phòng.
Triệu thị ở bên ngoài tiếp tục nói: “Nô tì biết trước kia tướng quân đối xử với công chúa không tốt, nhưng tướng quân cũng dần dần muốn đối xử với công chúa tử tế hơn.
Cho dù công chúa không nhìn ra được điều này, cũng xin công chúa nể tình nô tì tận tâm tận lực mà giúp tướng quân!
Nô tì sẽ không đi đâu hết, nô tì quỳ ở ngoài này, chừng nào công chúa đồng ý rồi, nô tì đội ơn đội nghĩa, nguyện làm trâu làm ngựa!”
Một canh giờ sau, Ngọc Nghiên liếc nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Công chúa, Triệu mụ vẫn còn quỳ ở bên ngoài.
Bà ấy có tuổi rồi, quỳ suốt một buổi tối e là không chịu nổi đâu”.
Thẩm Nguyệt nằm trên giường cũng không ngủ nổi, lòng dạ rối bời.
Khi ở trong hoàng cung, cảnh tượng Tần Như Lương quỳ mọp trên đại điện, hành đại lễ để cầu xin cho Liễu Mi Vũ để lại ấn tượng sâu sắc cho Thẩm Nguyệt.
Đường đường là tướng quân của Đại Sở, vì một nữ nhân mà trở nên hèn mọn đến mức ấy khiến suy nghĩ của nàng đối với Tần Như Lương thay đổi ít nhiều, thậm chí nàng còn cảm thấy hắn ta khá đáng thương.
Tần Như Lương mà quan tâm nàng, nàng chẳng tin nổi nửa chữ.
Nhưng Tần Như Lương cũng không vì thiên vị Liễu Mi Vũ mà mất lương tâm đến độ hãm hại nàng.
Hắn ta không thể vẹn toàn đôi đường, nên thà rằng để bản thân chịu phạt, bảo vệ Liễu Mi Vũ.
Nhưng điều này không có nghĩa là mọi thứ có thể bỏ qua.
Thế nên Thẩm Nguyệt không đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cũng không định giơ tay giúp đỡ.
Nhưng quanh đi quẩn lại, Triệu thị đã quỳ ở bên ngoài đến nửa đêm, nói năng cũng không lưu loát nữa: “Nô tì xin công chúa khai ân..”.
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra.
Dưới ánh nến vàng vọt, Thẩm Nguyệt đứng ngược sáng đứng ở cửa, mặt mũi lạnh tanh.
Nàng nhìn gương mặt có vẻ già nua của Triệu thị: “Nể tình ngươi từng tận tâm hầu hạ ta, hôm nay ta đồng ý với ngươi một lần.
Nếu còn lần sau, cho dù ngươi quỳ tới khi thiên hoang địa lão, ta cũng không để ý tới ngươi nữa”.
Triệu thị rưng rưng nước mắt: “Nô ta đa tạ công chúa”.
Thẩm Nguyệt để Triệu thị ở lại trong viện nghỉ ngơi, nàng dẫn theo Ngọc Nghiên tới chủ viện một chuyến.
Tình hình Tần Như Lương đã như vậy rồi, chủ viện không thể nào không có người canh gác ban đêm.
Thấy Thẩm Nguyệt tới, họ vội vàng đón nàng vào phòng, những thứ nàng cần được chuẩn bị đầy đủ ngay lập tức.
Không ai biết rằng nàng hiểu y thuật.
Nhưng Thẩm Nguyệt xem xong vết thương của Tần Như Lương, đầu óc tự động có kế sách xử lý triệu chứng.
Nàng điều chế dược liệu vô cùng thuần thục, vừa cho người đi sắc lại thuốc theo đơn của nàng, vừa bảo Ngọc Nghiên nghiền mịn dược liệu được điều phối thành bột để đắp bên ngoài vết thương.
Xé bỏ lớp băng gạc trên lưng Tần Như Lương, Thẩm Nguyệt không có nhiều kiên nhẫn và tỉ mẩn chậm rãi bôi thuốc cho hắn ta, mà là ngạo nghễ đứng bên cạnh giường, giơ cao tay rắc bột thuốc trong bát rắc lên lưng hắn ta.
Ngọc Nghiên yếu ớt hỏi: “Công chúa đắp thuốc cho hắn ta sao mà giống rắc tro cốt thế?”
Thẩm Nguyệt nhướng mày gian xảo: “Ngươi từng trông thấy người