Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

116: Đánh Gãy Răng Cửa Của Tướng Quân


trước sau


Nàng vừa mới quay đi, Triệu thị ở đằng sau đã nói: “Công chúa, cho dù người không có tình cảm gì với tướng quân, cũng cầu xin người nhìn vào sự thay đổi của tướng quân đối với người!
Mấy ngày người bị sơn tặc bắt đi, tướng quân cả đêm không ngủ, chạy Đông chạy Tây tìm kiếm tung tích của người.

Công chúa cho rằng tướng rằng chỉ sợ bản thân không gánh nổi trách nhiệm sao?
Ai cũng có thể nhìn ra được, tướng quân rất quan tâm và để bụng!
Tướng quân nhiều lần đi tới đi lui bên ngoài viện tử của chúng ta, người tưởng rằng tướng quân muốn gây rắc rối cho người ư? Tướng quân muốn quan tâm công chúa, nhưng công chúa không cho tướng quân cơ hội nào!”
Bước chân của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, nhưng vẫn tiến vào phòng.

Triệu thị ở bên ngoài tiếp tục nói: “Nô tì biết trước kia tướng quân đối xử với công chúa không tốt, nhưng tướng quân cũng dần dần muốn đối xử với công chúa tử tế hơn.

Cho dù công chúa không nhìn ra được điều này, cũng xin công chúa nể tình nô tì tận tâm tận lực mà giúp tướng quân!
Nô tì sẽ không đi đâu hết, nô tì quỳ ở ngoài này, chừng nào công chúa đồng ý rồi, nô tì đội ơn đội nghĩa, nguyện làm trâu làm ngựa!”
Một canh giờ sau, Ngọc Nghiên liếc nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Công chúa, Triệu mụ vẫn còn quỳ ở bên ngoài.

Bà ấy có tuổi rồi, quỳ suốt một buổi tối e là không chịu nổi đâu”.

Thẩm Nguyệt nằm trên giường cũng không ngủ nổi, lòng dạ rối bời.

Khi ở trong hoàng cung, cảnh tượng Tần Như Lương quỳ mọp trên đại điện, hành đại lễ để cầu xin cho Liễu Mi Vũ để lại ấn tượng sâu sắc cho Thẩm Nguyệt.

Đường đường là tướng quân của Đại Sở, vì một nữ nhân mà trở nên hèn mọn đến mức ấy khiến suy nghĩ của nàng đối với Tần Như Lương thay đổi ít nhiều, thậm chí nàng còn cảm thấy hắn ta khá đáng thương.

Tần Như Lương mà quan tâm nàng, nàng chẳng tin nổi nửa chữ.


Nhưng Tần Như Lương cũng không vì thiên vị Liễu Mi Vũ mà mất lương tâm đến độ hãm hại nàng.

Hắn ta không thể vẹn toàn đôi đường, nên thà rằng để bản thân chịu phạt, bảo vệ Liễu Mi Vũ.

Nhưng điều này không có nghĩa là mọi thứ có thể bỏ qua.

Thế nên Thẩm Nguyệt không đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cũng không định giơ tay giúp đỡ.

Nhưng quanh đi quẩn lại, Triệu thị đã quỳ ở bên ngoài đến nửa đêm, nói năng cũng không lưu loát nữa: “Nô tì xin công chúa khai ân..”.

Cửa phòng “két” một tiếng mở ra.

Dưới ánh nến vàng vọt, Thẩm Nguyệt đứng ngược sáng đứng ở cửa, mặt mũi lạnh tanh.

Nàng nhìn gương mặt có vẻ già nua của Triệu thị: “Nể tình ngươi từng tận tâm hầu hạ ta, hôm nay ta đồng ý với ngươi một lần.

Nếu còn lần sau, cho dù ngươi quỳ tới khi thiên hoang địa lão, ta cũng không để ý tới ngươi nữa”.

Triệu thị rưng rưng nước mắt: “Nô ta đa tạ công chúa”.

Thẩm Nguyệt để Triệu thị ở lại trong viện nghỉ ngơi, nàng dẫn theo Ngọc Nghiên tới chủ viện một chuyến.

Tình hình Tần Như Lương đã như vậy rồi, chủ viện không thể nào không có người canh gác ban đêm.

Thấy Thẩm Nguyệt tới, họ vội vàng đón nàng vào phòng, những thứ nàng cần được chuẩn bị đầy đủ ngay lập tức.

Không ai biết rằng nàng hiểu y thuật.

Nhưng Thẩm Nguyệt xem xong vết thương của Tần Như Lương, đầu óc tự động có kế sách xử lý triệu chứng.

Nàng điều chế dược liệu vô cùng thuần thục, vừa cho người đi sắc lại thuốc theo đơn của nàng, vừa bảo Ngọc Nghiên nghiền mịn dược liệu được điều phối thành bột để đắp bên ngoài vết thương.

Xé bỏ lớp băng gạc trên lưng Tần Như Lương, Thẩm Nguyệt không có nhiều kiên nhẫn và tỉ mẩn chậm rãi bôi thuốc cho hắn ta, mà là ngạo nghễ đứng bên cạnh giường, giơ cao tay rắc bột thuốc trong bát rắc lên lưng hắn ta.

Ngọc Nghiên yếu ớt hỏi: “Công chúa đắp thuốc cho hắn ta sao mà giống rắc tro cốt thế?”
Thẩm Nguyệt nhướng mày gian xảo: “Ngươi từng trông thấy người

ta rắc tro cốt à?”
Ngọc Nghiên lắc lắc đầu: “Nô tì chỉ cảm thấy người ta rắc tro cốt cũng không hào sảng như công chúa”.

“Người đàn ông của người khác, ta phải dịu dàng chu đáo làm gì.


Ta còn cãi nhau và đánh nhau với hắn ta nữa đấy, trông ta giống người dễ dàng bỏ qua chuyện cũ lắm sao?”
Ngọc Nghiên lại thành thật lắc đầu.

“Thế nên, có thể tới cứu hắn ta một lần đã là khá lắm rồi”.

Dưới sự chỉ đạo lâm sàng của Thẩm Nguyệt, Ngọc Nghiên bước đầu hoàn tất việc băng bó.

Tần Như Lương sốt cao, mãi mà không hạ được nhiệt.

Thẩm Nguyệt tự thấy bản thân cũng nhân từ đến tận cùng, gọi vài tì nữ dùng khăn bông nhúng vào nước lạnh, giúp Tần Như Lương hạ nhiệt.

Mấy tì nữ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng.

Bởi vì Thẩm Nguyệt lột sạch quần áo của Tần Như Lương.

Nếu Tần Như Lương còn tỉnh, chắc chắn sẽ nhảy đổng lên.

Thẩm Nguyệt vỗ vỗ tay: “Mấy chỗ mà ban nãy ta đã nhấn mạnh, các ngươi nhớ rõ cả chưa? Không cần khách sáo, muốn sờ chỗ nào cứ sờ, muốn ngắm chỗ nào cứ ngắm, cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ rồi không có nữa đâu”.

Các tì nữ toát mồ hôi lạnh.

Nếu tướng quân tỉnh dậy phát hiện mình bị ngắm nhìn và sờ soạng từ đầu đến chân, há chẳng phải sẽ giết họ sao?
Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cứu người quan trọng.

Các tì nữ vừa làm việc vừa âm thầm rung động, không ngừng đảo mắt nhìn nhau.

Vóc dáng của tướng quân đẹp quá…
Tướng quân cường tráng ghê…
Đợi khi quản gia dẫn người mang thuốc đã sắc xong tới, vừa vào cửa đã trông thấy Tần Như Lương lõa thể nằm trên giường, bên cạnh có vài tì nữ đang cần mẫn hầu hạ hắn ta thì sợ đến mức lảo đảo suýt ngã.


Cảnh tượng này quá đẹp, ông ta không còn mặt mũi nào để nhìn…
Quản gia giơ tay bụm mặt, nhắm tịt hai mắt vào.

Mặc dù công chúa có hiềm nghi lớn trong việc dùng việc công trả thù riêng, nhưng vì tính mạng, tướng quân hãy hi sinh một chút nhé.

Đến khi đút thuốc cũng vẫn vậy, khớp hàm của Tần Như Lương đóng chặt, căn bản không đút nổi.

Thẩm Nguyệt chậm rãi bước tới, cúi đầu nhìn Tần Như Lương, sau đó giơ tay tặng cho hắn ta hai cái tát ngang mặt, âm thanh vô cùng vang vọng.

Đám người trong phòng trơ mắt nhìn.

Tới khi Thẩm Nguyệt nắm khớp hàm của hắn ta lần nữa thì phát hiện hàm răng của hắn ta đã lỏng ra rồi, miệng đã hé ra một cái khẽ nhỏ: “Nhìn đi, đánh hai cái là ngoan ngay, đưa thuốc đây”.

Người hầu vội vàng đưa thuốc cho nàng.

Thẩm Nguyệt nhận lấy, chẳng cần suy nghĩ đã rót vào miệng Tần Như Lương.

Người hầu đưa thuốc tới ngập ngừng định nói.

Thực ra nàng ta muốn nhắc nhở rằng, công chúa, thuốc này vừa mới sắc xong, nóng lắm…
Bận rộn tới nửa đêm, cơn sốt của Tần Như Lương mới rút đi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện