Thâm Sơ

Chương 10


trước sau

Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Lúc Hứa Đình Thâm mới ra mắt, anh đã khai toàn bộ tình cảm ân oán cá nhân cho người đại diện để ngày sau nếu có bị bóc phốt, phòng quan hệ xã hội còn biết đường xử lí. Thế nên Liên Thắng không hiểu tường tận nhưng cũng biết một ít chuyện giữa Khương Sơ và Hứa Đình Thâm.

Lúc ấy Liên Thắng không nói gì nhưng bây giờ lại không nhịn được, "Đột nhiên hôm nay đầu óc cậu chập mạch à? Nghĩ làm sao hạng A dễ lắm hay sao? Cơ hội vất vả lắm mới kiếm được như vậy sao lại bỏ qua? Khương Sơ đáng giá để cậu bỏ qua cơ hội quan trọng như vậy à? Nếu cậu cứ yêu đương kiểu này thì tôi dám chắc về sau cậu không còn đường ra nữa đâu. Hứa Đình Thâm cậu muốn tìm đường chết tôi không quản nhưng đừng để cố gắng của tôi làm nước đổ lá khoai."

Thực sự tài nguyên của "Bình Thượng Tước" không tệ, trong làng giải trí không biết có bao người đỏ mắt. Không kể đoàn làm phim toàn gương mặt có tiếng mà tất cả các diễn viên đều có kĩ thuật tốt, ngay cả diễn viên phụ cũng là gương mặt gạo cội; không chỉ lượt xem, độ hot, danh tiếng đều được đảm bảo mà ngay cả diễn vai phụ cũng có rất nhiều cơ hội để học hỏi.

Nhưng đối với Hứa Đình Thâm mà nói, cơ hội đóng điện ảnh để chuyển mình là một cơ hội khó có được, huống chi không có ai hiểu rõ hơn Liên Thắng. Hứa Đình Thâm cũng muốn được diễn phim điện ảnh, dù sao chuyện tham gia đoàn phim điện ảnh là điều mà rất nhiều diễn viên hạng A mong ước.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, "Câu cuối cùng của anh mới là thật lòng chứ gì."

Tình cảm giữa hai người vô cùng bền chặt, từ trước đến nay Liên Thắng luôn nói lời thật lòng, bây giờ bị Hứa Đình Thâm vạch trần thì đột nhiên hơi chột dạ.

Nhưng anh không tức giận như Liên Thắng tưởng tượng, mắt anh không chút gợn sóng, ung dung nói tiếp, "Vậy mới nói, anh là chó độc thân."

Liên Thắng: "???"

Nói chuyện bình thường thôi mà sao vẫn bị cà khịa chứ.

Liên Thắng nhíu mày, "Cứ như cậu không phải chó độc thân ý."

"Sắp không phải rồi." Hứa Đình Thâm tựa vào ghế sa lon, "Huống chi bản chất em và anh độc thân khác nhau."

Liên Thắng: "..."

Ha ha, cái cuộc sống này.

Liên Thắng chuẩn bị ngắt điện thoại thì đột nhiên Hứa Đình Thâm nghiêm túc, "Nhớ nói với đạo diện Thành đấy."

Trên thực tế Hứa Đình Thâm có thể tự làm nhưng anh nói với Liên Thắng là bởi tôn trọng người đồng hành với mình.

Liên Thắng cũng hiểu, anh mắng Hứa Đình Thâm trong lòng một vạn lần, "Có phải lần sau sẽ nhờ tôi tìm tài nguyên cho Khương Sơ luôn không? Nếu không mình tôi dẫn luôn hai người đi cho rồi."

Đôi tay thon dài của Hứa Đình Thâm khẽ gõ lên đùi, đẹp mắt tựa như đang đánh piano, nét mặt anh rõ là thích thú, "Đề nghị này không tệ đấy."

"Cút."

Liên Thắng vội vàng cúp điện thoại, nói chuyện với Hứa Đình Thâm nữa chỉ tổ giảm thọ thôi.

Nhớ hồi trước nói chuyện phiếm với Nguyễn Sơ Tinh, đối phương bảo những nghệ sĩ cô dẫn dắt chẳng ai yên ổn, rõ ràng là nhân vật của công chúng rồi mà không biết giữ hình tượng, phóng viên đào hố cho cũng nhảy, không cho tạo cp thì cứ cố tình làm, nói cứ như xui.

Lúc ấy Liên Thắng còn kiêu ngạo khoe khoang với Nguyễn Sơ Tinh Hứa Đình Thâm ưu tú cỡ nào, nói đến khi Nguyễn Sơ Tinh có ý đồ đào tường anh ta mới thôi. Vậy mà bây giờ... anh ta muốn đâm đầu vào tường tự tử quá.

Sau khi tắt điện thoại Hứa Đình Thâm tự cười nhạo chính mình, từ lúc nào anh đã trở thành diễn viên phụ trong phim tình cảm tình nguyện hi sinh tất cả mà không cần báo đáp thế này? Thật sự không phù hợp với tác phong thường ngày của anh tí nào, không yêu cầu thù
lao thì có vẻ không phải đạo cho lắm...

Hứa Đình Thâm ra khỏi phòng, Khương Sơ đang thu dọn đồ đạc trong phòng khách. Hứa Đình Thâm không nhúc nhích, tựa vào cửa nhìn cô, ánh mắt thâm sâu không rõ.

Khương Sơ đã cố bỏ qua ánh mắt của anh nhưng ánh mắt anh như muốn thiêu cháy cô, muốn bỏ qua cũng không được. Cô nâng mắt lườm anh, Hứa Đình Thâm nhếch môi, đến trước mặt Khương Sơ, tựa vào bàn, "Chẳng phải em bảo không nhận được vai diễn yêu thích à?"

Khương Sơ giương mắt nhìn anh.

"Em cũng biết tài nguyên của anh trong giới giải trí mà." Hứa Đình Thâm hơi nghiêng người, "Hay thế này đi."

Anh chỉ vào khuôn mặt mình, "Hôn một cái, anh đây sẽ giúp em liên hệ với đạo diễn Thành, thế nào?"

Mặt Khương Sơ hết đỏ rồi lại trắng, cứ tưởng sau máy quay Hứa Đình Thâm sẽ khiêm nhường lại chút ít, không ngờ anh lại càng lưu manh hơn, "Hứa Đình Thâm, tôi nói..."

"Em nói cái gì?" Hứa Đình Thâm chà nóng tay xoa cổ cô, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng cân nhắc ý tưởng khác, "Hay là phong sát [1] đi, như vậy có vẻ hay hơn."

[1] phong sát: đóng băng tất cả hoạt động của nghệ sĩ.

Khương Sơ không nhịn được nữa, nhấc chân đạp Hứa Đình Thâm một cái, Hứa Đình Thâm đau khuỵu hẳn xuống, "Không ngờ em lại hạ thủ."

"Ngại quá, tôi dùng chân mà." Khương Sơ bình tĩnh trần thuật sự việc.

"..." Tiếng cười khàn của Hứa Đình Thâm tràn vào tai cô, "Lúc trước còn cầu xin anh mà, nhanh như vậy đã trở mặt rồi à?"

Khương Sơ không thèm để ý đến anh.

"Asss, em ra tay mạnh thật đấy." Hứa Đình Thâm thu lại bộ dạng tươi cười, xoay người ôm chân ra vẻ đáng thương, "Anh mua bảo hiểm thân thể đấy, Khương Sơ, em định bồi thường thế nào đây?"

Công phu lừa người của anh vô cùng tiến bộ, cho dù đã bị anh đào hố nhiều lần thế mà Khương Sơ vẫn mắc lừa nhảy xuống hố. Tức giận trên mặt cô phai nhạt, ánh mắt hơi căng thẳng, lén nhìn đùi anh, ngập ngừng nói, "Tôi thấy không nghiêm trọng lắm đâu."

"Rất nghiêm trọng, không tin em tự xem đi." Hứa Đình Thâm duỗi chân ra, "Tím cả chân rồi đây này."

Khương Sơ nhìn thoáng qua, Hứa Đình Thâm mặc quần bò xanh, muốn xem có máu ứ đọng không thì phải cởi quần ra, thế mà anh lại trắng trợn nói dối chân tím rồi. Bấy giờ Khương Sơ mới phát hiện mình bị Hứa Đình Thâm lừa, thế nên đạp thêm phát nữa còn mạnh hơn.

Láo toét!

Hôm sau xếp hành lí để trở về Hứa Đình Thâm ngoan ngoãn hơn nhiều, Khương Sơ cảm thấy chắc chắn là hai cái đạp hôm qua đã phát huy tác dụng. Cô nhớ tới cảnh đánh nhau hôm qua, kéo hành li ra đến cửa, cô đột nhiên quay lại dựng ngón giữa với anh.

"..."

Xung quanh bất thình lình trở nên vô cùng yên tĩnh, Khương Sơ cảm thấy mình siêu ngầu, Hứa Đình Thâm cũng bị dọa sợ đến mức không nói nên lời kìa. Nhưng trong mắt mọi người chỉ thấy một cô gái vô cùng đáng yêu đang giơ ngón giữa, khuôn mặt hồng hào phúng phính mời gọi người ta đến cắn.

Cmn ai mà chịu đựng được?

Hứa Đình Thâm không nói nên lời, cô gái của anh sao lại học thói xấu thế này?

Anh nhếch môi, thầm thì ý nghĩa của ngón giữa, không những không sợ hãi mà còn có chút chờ mong.

Fuck you... Anh đúng là coi thường Khương Sơ rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện