Thâm Tàng Bất Lộ

Tiêu đề


trước sau

Đám người đang ồn ào xung quanh nhưng Tống Thi Văn không nghe lọt dù chỉ một chữ.

Nghe được nhưng lời khen ngợi của những người trẻ tuổi xa lạ, trong lòng nàng ta không cam lòng nghĩ rằng sợ là Tống Sơ Chiêu đã trúng tà, nếu không, vì sao nàng ấy có thể lấn áp nàng ta được!

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, nàng ta đã cảm thấy nó hoang đường, nhưng nó lại từ từ bám rễ vào tâm trí nàng ta, dù làm cách nào cũng không thoát khỏi nó được.

Tống Thi Văn giống như đã nhận thấy điều gì, đột nhiên nàng ta kinh hãi.

Nàng ta không biết liệu Tống Sơ Chiêu có biết viết cuồng thảo hay không, cũng không biết đối phương hay đọc sách ở biên quan hay không, nhưng mà không biết từ lúc nào mà tính cách của Tống Sơ Chiêu đã có sự thay đổi.

Tuy rằng trước kia Tống Sơ Chiêu chưa từng ra tay với nàng ta, nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự mất kiên nhẫn và cáu kỉnh, giọng điệu bốc đồng, rõ ràng nàng ấy không giỏi che đậy cảm xúc của mình.

Cho tới sau này, ánh mắt của người kia chỉ còn lại sự lạnh lẽo khiến người ta lùi bước. Đôi con ngươi đen láy của nàng ấy dường như có thể nhận thức được mọi thứ, lấy tư thế nhìn xuống với thái độ giễu cợt. Ngay cả người đầy mưu mẹo như Diệu Nhi cũng bị chỉnh đến mức không dám lên tiếng.

Tống Sơ Chiêu mới trở về không lâu nên mọi người cũng không quá hiểu về nàng ấy. Nếu như không cẩn thận quan sát, có lẽ không phát hiện được sự thay đổi này. Nhưng một khi trong lòng đã nghi ngờ, thì chỗ kỳ lạ trong đó đều hiện lên rõ ràng.

Thế nên, cho dù người Cố gia chưa bao giờ gặp qua Tống Sơ Chiêu, cũng quan tâm đến nàng ta vô cùng đặc biệt; thậm chí Cố Ngũ lang còn có thái độ khác thường, đánh nhau với người khác vì nàng ta.

Trên đời này làm gì có chuyện không duyên không cớ lại thích một ai? Trừ phi là bị câu hồn.

Hô hấp của Tống Thi Văn cứng lại.

Cũng không có một mình nàng ta nghĩ quá về sự bất thường của Cố Ngũ lang, ngay cả Đường Tri Nhu cũng cho rằng như thế!

Tống Thi Văn lo lắng nhướng mi, liếc sang bên phải, mà “Cố Phong Giản” lại đang nhìn mọi người, vừa lúc nhìn về phía nàng ta. Ánh mắt mang theo sự cảnh cáo và uy hiếp, làm cho trái tim nàng ta run lên, nàng ta vội quay mặt đi.

“Tống Tam nương.” Đường Chương Liêm hỏi với sự hứng thú, “Cuộc sống ở biên quan như thế nào? Có chuyện gì thú vị hay không? Tống tướng quân huấn luyện binh lính ngày thường như thế nào? Hắn có nghiêm khắc với ngươi không? Còn nữa, không biết là vị tiên sinh nào đã dạy thư pháp cho ngươi, thế mà bằng lòng đi đến biên quan.”

Hàng loạt câu hỏi bay đến Cố Phong Giản, hắn im lặng trong giây lát.

Thật ra cũng có câu trả lời, nhưng mà hắn không biết quá chi tiết.

Đường Chương Liêm cười nói: “Có thể trả lời tùy ý, mọi người không cần quá thận trọng. Hôm nay trẫm đến buổi yến tiệc này, thế nhưng chư vị có thể xem ta như người bình thường.”

Mọi người cười phụ họa vài tiếng, nhưng ẩn trong tiếng cười là sự không chân thành.

Dù sao thì Đường Chương Liêm chỉ tùy tiện nói như vậy mà thôi.

Lúc này thì Tống Sơ Chiêu lại lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, Tống tướng quân thật sự rất nghiêm khắc, kỷ luật trong quân doanh rất rõ ràng. Về phần những chuyện khác thì cũng không khác gì với kinh thành lắm, chỉ là việc vặt ở biên quan thì nhiều hơn một chút thôi.”

Đường Chương Liêm: “Làm sao Cố Ngũ lang biết?”

“Tam cô nương từng nói với thần.” Tống Sơ Chiêu đơn giản nhận trả lời câu hỏi, “Một số binh sĩ có kinh nghiệm phong phú sẽ chịu trách nhiệm tuần tra trong biên thành, nhưng vẫn không được lơ là trong các cuộc diễn tập hàng ngày. Thỉnh thoảng có kẻ thù bên ngoài biên giới rục rịch muốn đi vào thám thính, thì nhóm binh sĩ tinh nhuệ này sẽ dẫn đội ra ngoài để uy hiếp. Cũng có một số ít binh sĩ lưu động, đa số là những người cường tráng và khỏe mạnh. Khi có chiến sự thì bọn họ sẽ giương gươm giúp đỡ, khi không có thì bọn họ lại chăm chỉ cày cấy ruộng đất giúp đỡ trong nhà. Tất cả binh lính đều phải học cách truyền đạt quân lệnh, cách hành quân, cách hạ trại nhanh chóng. Hai năm nay quốc thái dân an, nên biên quan cũng rất bình yên. Thỉnh thoảng có đoàn thương nhân muốn xuất quan, nhưng lại lo lắng về sự an toàn thì sẽ nhờ các tướng sĩ hỗ trợ hộ tống, đồng thời cũng gửi món quần áo bằng bông như một lời cảm ơn. Thế nên các binh lính trong quân doanh sống cũng rất tốt. Chỉ cần không có thiên tai lớn là sẽ được ăn no mặc ấm. “

Đường Chương Liêm vỗ bàn, hắn vui vẻ nói: “Ăn no mặc ấm, rất tốt! Đều là những thanh nhiên tốt của Đại Lương chúng ta!”

Mọi người lại khen hùa theo một phen.

Phó Trường Quân có phần kinh ngạc nhìn về phía Tống Sơ Chiêu. Ông không ngờ rằng hai người họ Tống với Cố này lén giao lưu với nhau nhiều như vậy. Ông cảm thấy không vừa lòng với Cố gia Ngũ lang này, nhưng cũng không quá mức để nó trong lòng.

Nhưng mà vẻ mặt Tống Thi Văn càng thêm tái nhợt, trong người càng thấy không khỏe.

Nàng ta đã chú ý đến, mới vừa rồi Tống Tam nương chần chờ chưa chịu trả lời, thế nên Cố Ngũ lang mới ra mặt giải vây cho nàng ta. Tống Sơ Chiêu lớn lên ở biên quan từ nhỏ, thì làm sao vấn đề đơn giản như vậy lại do dự cơ chứ?

Việc này rõ ràng có chuyện khác thường, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Bởi vì có Tống Sơ Chiêu giúp trả lời, nên Đường Chương Liêm cho rằng Tống gia Tam nương không quen nói chuyện với người khác, nên cũng không hỏi tiếp nữa. Ngược lại thì hắn còn muốn ngồi nghe mọi người bàn luận thêm, thế nhưng Phó Trường Quân đã nhắc nhở không còn sớm nữa, thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.

Đường Chương Liêm thấy hôm nay quả thật cũng lãng phí quá nhiều thời gian, mà có mình ở đây thì đám tiểu tử này cũng không chơi đùa quá vui vẻ được; thế nên hắn đứng dậy trong sự tiếc nuối, rời khỏi đây trước.

Hắn vừa đi thì Tống Thi Văn lấy cớ thân thể mình không khỏe, cũng vội vàng cáo từ.

Mặt nàng ta không còn chút máu, biểu hiện thật sự không thoải mái, nên mọi người cũng không hoài nghi, sau khi hỏi thăm vài câu thì sai người đưa nàng ta về.

Đường Tri Nhu cũng muốn rời đi, nhưng sau khi náo loạn một hồi cũng không muốn chạm mặt Tống Thi Văn. Lúc này lại thấy vẻ mặt này của đối phương, nàng chột dạ, lo lắng rằng nếu như mình rời đi thì sẽ có người gợi lại chuyện khi nãy, nên nàng đành quyết định ngồi thêm một chút.

Hứng thú của Đường Tri Nhu không còn nữa, còn đám người Phạm Sùng Thanh lại nhanh chóng phóng về phía Tống Sơ Chiêu như những con khỉ được thả khỏi chuồng.

Những kẻ thô lỗ này không tiện quấn lấy Cố Phong Giản, nhưng lại không chút nào khách khí với Tống Sơ Chiêu, một đám vây nàng thật chặt, muốn nàng tiếp tục kể chuyện nơi biên quan.

Nam tử, đặc biệt là người tập võ, sẽ luôn có sự nhiệt tình riêng đối với kỵ binh nơi chiến trường, cảm thấy chúng rất thú vị.

Đám người Quý Vũ Đường không chịu yếu thế, bọn họ đi tới với chén rượu trên tay, muốn thảo luận với nàng về bài thơ bọn mới làm.

Ngay lập tức, Tống Sơ Chiêu cảm thấy không khí đã vẩn đục, vô cùng ghét bỏ đám người này.

Người cũng ghét chuyện này còn có Cố Tứ lang, đáng tiếc rằng hắn đã bị người khác cản lại, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Cố Phong Giản thì ngồi ở nơi xa, dùng vẻ mặt không rõ là như thế nào, đang nhìn chằm chằm vào Tống Sơ Chiêu.

Hắn vẫn không rõ ràng như trước, về chuyện vì sao đám người này lại muốn vây quanh Tống Sơ Chiêu. Đồng thời còn hơi khó chịu, cảm thấy bọn họ thật đáng ghét.

Có lẽ do ánh mắt của Cố Phong Giản quá mức rõ ràng, nên Phạm Sùng Thanh đã cảm nhận được. Ánh mắt giống như con dao nhỏ đưa tới đưa lui trên người hắn, làm cho hắn không thể phớt lờ được.

Thế nhưng, Phạm Sùng Thanh là người có da mặt rất dày, hắn không những không chịu tránh đi mà còn xoay lưng lại, làm như không biết. Sau đó lại rót một chén rượu, hào phóng đưa qua.

Tống Sơ Chiêu đang nói chuyện với người khác nên cũng không chú ý, lại thấy Phạm Sùng Thanh đưa cái gì tới nên thuận tay nhận lấy. Tiếp sau lại nghe Phạm Sùng Thanh nói cái gì mà “Ta kính ngươi một ly!” rồi thúc giục nàng uống mãi, Tống Sơ Chiêu đành uống theo một ly.

Quân doanh cho phép uống rượu, rượu ở đây không những mạnh hơn, mà hương vị cũng thơm hơn so với những tửu quán bình thường. Tuy Tống Sơ Chiêu bị Tống phụ ra lệnh không được uống rượu nhưng cũng lén uống không ít. Không biết nàng được di truyền từ ai mà tửu lượng lại rất kinh người, không cần để ý tới việc uống một hai ly rượu gạo như thế này.

Quý Vũ Đường thấy nàng uống rượu của Phạm Sùng Thanh thì lập tức kích động. Hắn hất tay áo lên làm lộ ra một đoạn cánh tay, rồi cầm lên một bầu rượu, muốn kính nàng hai chén.

Phạm Sùng Thanh kêu gào bằng giọng âm dương quái khí với hắn.

Tống Sơ Chiêu cảm thấy khó chịu, không muốn bọn họ cãi vã trước mặt mình nên nàng đành uống cạn, sau đó để bọn họ đứng sang một bên.

Trong nháy mắt, tay nàng vừa buông lỏng thì đã nhận tiếp mấy cái chén nữa.

Bởi vì có quá nhiều người xung quanh, làm cho tầm mắt của Tống Sơ Chiêu bị cản lại, nàng cũng không thấy cách đó không xa, Cố Phong Giản đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn khẩn trương đứng lên.

Vẫn là Cố Tứ lang phản ứng nhanh hơn. Sau khi len lỏi trong sự hỗn loạn, hắn phát hiện Ngũ đệ của mình bị người ta chuốc rượu thì lập tức kêu lên: “Mau dừng tay, các ngươi cho Ngũ đệ ta uống cái gì đó! Ngũ đệ ta không biết uống rượu!”

Mọi người nghe thấy đều sững sờ, hiện trường cũng vì vậy mà yên tĩnh lại. Tống Sơ Chiêu còn muốn phản bác, thế mà khi nàng chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi không còn linh hoạt nữa, thậm chí còn có một dòng khí nóng đang xông lên.

Nàng hết sức kinh hãi, ý thức được đây là trạng thái ngà ngà say, nếu như mình uống nữa chỉ sợ rằng sẽ say thật. Cuối cùng nàng cũng biết rằng tửu lượng hiện giờ của mình không phải là của mình.

Tuy là như thế, nhưng nàng cũng vô cùng khiếp sợ như trước.

Cùng lắm là chỉ mấy chén rượu gạo mà thôi, thế mà trên đời còn có người say vì chúng sao?

Cố Tứ lang nhanh chóng đẩy mọi người ra, hắn khom lưng hỏi: “Ngũ đệ, đệ sao rồi?”

Tống Sơ Chiêu lắc lắc đầu. Hiện nay đầu óc nàng còn thanh tỉnh, cũng không có khó chịu chỗ nào cả, chỉ có hai má đang dần dần nóng lên.

Cố Tứ lang cũng phát hiện mặt nàng đang ửng đỏ lên, quét ánh mắt một vòng lên án đám huynh đệ ăn chơi ồn ào, mọi người đều xấu hổ, tự giác lùi lại, cười hề hề làm lành.

Tống Sơ Chiêu nhanh chóng nhìn về phía Cố Phong Giản, quả nhiên phát hiện đối phương đang có biểu hiện bất đắc dĩ.

Cố Phong Giản thấy cuối cùng thì nàng cũng phát hiện mình, hắn lắc đầu với nàng rồi lại chỉ về phía cửa. Tống Sơ Chiêu nhanh chóng ho khan một tiếng, nói: “Ta về trước đây, chư vị cứ tiếp tục vui vẻ, không cần tiễn ta.”

Có một vị thanh niên khác ở giữa sân cũng nhấc tay nói theo: “Ta cũng trở về đây!”

Người nọ cũng giống như nàng, tuy rằng vẫn còn tỉnh táo nhưng không tửu lượng lại không chịu nổi, đang lâng lâng. Để phòng ngừa lỡ lời khi say rượu, ai cảm thấy có hơi ngà ngà trong người thì sẽ rời đi trước.

Tống Sơ Chiêu đứng dậy rồi đi về phía cửa, người kia có lẽ cũng muốn đi cùng với nàng nên nhanh chóng vọt sang.

Bước chân của người đó cũng không vững, lúc vọt tới cũng không nhìn rõ nên bị vướng ngay góc bàn, hắn loạng choạng va tiếp vào cột gỗ gần đó.

Cây cột gỗ gần lối vào sảnh tiệc cũng không chắc chắn, nó được dựng tạm lên để treo những cái đèn giấy. Lúc cây cột bị người nam tử trưởng thành này va chạm thì đổ thẳng về phía trước.

Lập tức có tiếng thét chói tai của cô nương nào đó phía bên kia.

Tống Sơ Chiêu cũng đã đi được một đoạn, lưng xoay về phía cây cột nên cũng không phát hiện việc này. Sau khi nghe được tiếng thét thì nàng vô thức xoay người, nhìn về phía nữ tử bên kia. Trong tầm mắt của nàng, Cố Phong Giản đang chạy nhanh về phía nàng, ước chừng sẽ nhanh chóng đến trước mặt nàng nhưng xu thế cũng không giảm lại.

Theo phản xạ, Tống Sơ Chiêu bước loạng choạng muốn né tránh, nhưng mà Cố Phong Giản giang hay tay ôm lấy nàng thật chắc chắn, kéo nàng ngã xuống mặt đất.

Theo sau là tiếng rơi xuống đất liên tiếp vang lên, Tống Sơ Chiêu thấy các loại đèn giấy khác nhau rơi rải rác trên mặt đất thì mới ý thức được tình cảnh của mình hiện tại.

Một đôi tay lót sau đầu nàng, chóp mũi nàng có thể ngửi được một mùi thơm nhẹ nhàng quen thuộc. Chủ nhân của đôi tay nhanh chóng ngồi dậy, cũng kéo nàng dậy từ trong lòng ngực mình.

Cố Phong Giản chau màu nhưng nhanh chóng đè nó xuống, lại kiểm tra gáy nàng để xem có bị va đập gì không. Thấy nàng vẫn chưa lên tiếng, hắn cố gắng nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Tống Sơ Chiêu lắc đầu, lại hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Cố Phong Giản thu tay đang vòng quanh vai nàng, giữ chặt cánh tay phải, trầm giọng nói: “Có lẽ đã trúng vào tay rồi.” Tống Sơ Chiêu vội vàng xem vết thương của hắn.

Trước tình hình đó, Cố Phong Giản đã kịp thời dùng tay phải để cản một phen, đẩy cây cột đang ngã xuống ra ngoài, làm cho hai người có thể tránh thoát được.

Nhưng mà hắn chưa từng học võ, không biết nên dùng lực như thế nào nên mới cậy mạnh, làm cho tay phải khó tránh khỏi có vết; lúc này tay đã đỏ bừng còn trầy cả da.

Nếu như mình bị thương thế này thì có lẽ Tống Sơ Chiêu không cảm thấy đau; nhưng vết thương ở trên người Cố Phong Giản làm cho Tống Sơ Chiêu cảm giác đau đớn này rất chân thật, nàng không khỏi hít vào một hơi.

Đám người Quý Vũ Đường vội vây lại đây, muốn đỡ Tống Sơ Chiêu đứng dậy thì Cố Phong Giản nhớ lại chuyện lỗ mãng của bọn họ, hắn lạnh giọng: “Đừng có tới đây.”

Nhóm thanh niên thấy được sự thù địch của hắn nên đứng lại tại chỗ.

Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, đặc biệt là mấy cô nương ở bên kia. Thế nên ngược lại Cố Phong Giản lại là người bình tĩnh nhất ở nơi này.

Cố Phong Giản bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Tống Sơ Chiêu vẫn còn kéo lấy tay áo của hắn, nên theo sát bước chân của hắn đi ra ngoài.

Cố Phong Giản thấy nàng vẫn còn áy náy thì dịu giọng an ủi: “Không có sao! Chỉ là vết thương nhỏ xíu mà thôi.”

Tống Sơ Chiêu gật đầu.

Cố Phong Giản dừng một chút, hỏi: “Ngươi uống nhiều rượu có đau đầu không?”

“Không có.” Tống Sơ Chiêu nói xong, lại bổ sung một câu, “Không có uống nhiều, chỉ uống một chút mà thôi.”

Cố Phong Giản cười nói: “Một chút thì có thể, nhưng nếu không muốn thì không cần uống…”

Chờ bóng dáng hai người dần xa, mọi người ở đây mới phục hồi tinh thần lại.

Phạm Sùng Thanh vẫn còn ngây ngốc cầm bình rượu trong tay, hắn lẩm bẩm: “Tống Tam nương thật là…”

Lời nói nhẹ nhàng dịu dàng ấy, cánh tay mạnh mẽ đáng tin cậy ấy.

Mới đầu còn tưởng là một đóa hoa giải ngữ*, không ngờ rằng thật ra là một mái hiên che mưa!

*Hoa giải ngữ (解语花): ẩn dụ chỉ mỹ nhân thông minh, hiểu lòng người.

―― Hắn thật sự hâm mộ.

Quý Vũ Đường cũng xúc động theo, nói: “Nghe nói võ công của Tống Sơ Chiêu rất kinh người nhưng đến hôm nay mới thấy được. Chiêu thức vừa rồi sợ là còn nhanh hơn cả mắt ta. Thật đúng là anh hùng cứu mỹ nhân đấy!”

Cố Tứ lang: ……Ngươi khẳng định mình không có nói sai chứ?

………………

Cho đến khi đi trên đường, lại có gió đêm thổi tới thì một ít rượu nhẹ mà Tống Sơ Chiêu vừa uống lúc nãy đã bay đi hết.

Nàng muốn nhìn tay Cố Phong Giản nhưng lại bị hắn tỉnh bơ cản lại.

Vốn dĩ Cố Phong Giản còn muốn làm cho nàng đau lòng một chút, nhưng lại thấy nàng khó chịu nên cảm thấy không còn thú vị nữa. Rốt cuộc hắn chỉ cản nàng lại rồi nói không có việc gì.

Đi được một lát, Tống Sơ Chiêu mới hậu tri hậu giác hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”

Cố Phong Giản nói: “Ngươi không muốn tiễn ta về nhà sao?”

Tống Sơ Chiêu rùng mình. Liệu ngoại tổ phụ có giết mình hay không?

Tất nhiên, dù có chết thì nàng cũng muốn đi.

Vì để biểu thị lòng biết ơn, Tống Sơ Chiêu nhấn mạnh: “Có chứ! Nếu như mệt thì ta còn có thể cõng ngươi về nữa!”

Cố Phong Giản im lặng một lát rồi mới nói: “Đường còn khá xa để cõng đến Hạ phủ.”

Tống Sơ Chiêu cũng nhớ tới, nàng thở dài: “Ây dà.”

Cố Phong Giản: “……”

Cố Phong Giản bị một tiếng thở dài này của nàng kích thích, hắn lui về sau một bước rồi nhảy lên lưng nàng.

Tống Sơ Chiêu: “……” Cần gì phải kiếm chuyện với thân thể của mình? Còn không biết ai sâu ai cạn giữa hai bọn họ sao?

Hiển nhiên, việc này là do nàng mở miệng nói trước, nên chỉ có thể cắn răng cõng người ta về.

Cố Phong Giản: “Đi thôi.”

Đi thì đi!

Tống Sơ Chiêu bước trên con đường lạnh lẽo trong màn đêm, lần đầu tiên nhận ra thân thể mình còn khá nặng. Đặc biệt khi đối phương đặt cằm lên vai nàng, không biết là tóc hay sao mà cứ quét qua cổ nàng, làm cho nàng hơi ngứa.

Tống Sơ Chiêu muốn tiết kiệm chút sức lực, dù sao đường vẫn còn dài nên trong đầu chỉ miên man suy nghĩ, không có nói chuyện. Hai người im lặng một lát, bỗng không biết vì sao mà Cố Phong Giản lại siết chặt cánh tay.

Tống Sơ Chiêu cảm thấy mình muốn ngạt thở bèn vội nói: “Cố Ngũ lang, ngươi đừng có siết chặt như vậy.”

Cố Phong Giản nhanh chóng thả lỏng tay, hỏi: “Quan hệ giữa ngươi với Phạm Sùng Thanh rất tốt đúng không?”

Tống Sơ Chiêu hoang mang nói: “Không có mà?”

Cố Phong Giản: “Vậy Quý Vũ Đường thì sao?”

“Cũng không có luôn?” Tống Sơ Chiêu nói, “Thật ra chỉ gặp có vài lần mà thôi, trong đó gặp Quý Vũ Đường hai lần, đều là do bọn họ chủ động tới gặp ta.”

Cố Phong Giản “Ừ” một tiếng.

Tống Sơ Chiêu cho rằng hắn lo lắng mình không có bằng hữu nên tiếp tục nói: “Mối quan hệ giữa Tứ ca ngươi và ta cũng khá tốt. Tuy rằng hắn hơi liều lĩnh, nhưng thật sự quan tâm đến ngươi. Hơn nữa làm người không tồi, còn rất có chí khí làm việc nghĩa. Còn về sự bốc đồng…Thôi, với tuổi này thì bốc đồng cũng không thể hoàn toàn tính là một cái khuyết điểm được.”

Cố Phong Giản: “……”

Tống Sơ Chiêu hít thở không thông thêm một lần nữa: “…Cố Ngũ lang, ngươi đừng siết cổ ta!”

……………..

Đến khi đưa người về Hạ phủ, Tống Sơ Chiêu đã chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị nghênh đón phong ba bão táp vì còn tưởng Hạ lão gia sẽ nổi trận lôi đình.

Sau khi Hạ lão gia biết tin ngoại tôn nữ mình bị thương thì thật sự đau lòng, nhưng lại biết được việc vì cứu người nên mới bị thương, không phải bị ai ức hiếp, thì ông đã không còn để chuyện này trong lòng nữa. Sau khi cho người đi mời đại phu, lại nói về chuyện này rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cảm tạ Tống Sơ Chiêu vì đã đưa người về nhà.

Tống Sơ Chiêu lo lắng hết mức, hiện tại lại thấy không có chuyện gì xảy ra, thế nên trong lòng tràn đầy vui sướng, nàng vui vẻ chạy đi nên không nghe được câu nói nhỏ của Hạ lão gia ở phía sau: “Con cũng đâu bị thương chỗ nào khác, vì sao lại muốn nó cõng trở về? Làm cho ngoại tổ còn tưởng con bị thương rất nghiêm trọng, dọa cho ta cũng sợ một hồi.”

Mặt Cố Phong Giản không đổi sắc: “Hắn một hai đòi phải cõng con…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện