Thâm Tàng Bất Lộ

Lên đài


trước sau

Editor + Beta: Basic Needs

cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta

Mọi người tỷ thí với nhau rất có chừng mực vì dù sao thì ngày thường cũng là huynh đệ hay gặp mặt. Thế nên mấy trận sau đó cũng không có tình huống người tham gia bị chấn thương.

Mấy lần Tống Sơ Chiêu bình luận thật nghiêm khắc, giới thiệu ngắn gọn về nội tình cũng như tài nghệ của vài vị võ tướng trên đài; đồng thời nàng gần như không hề sai sót khi làm rõ chỗ cần lưu ý, phân tích và dự đoán về tình hình trận chiến.

Mấy cô nương bên này nghe một cách vô cùng thích thú, thậm chí còn học được rất nhiều điều, thế nên sự tôn kính dành cho Tống Sơ Chiêu càng cao hơn một bậc.

Nếu như nàng ấy không xuất sắc hơn bọn họ như vậy thì làm sao có thể hiểu mấy thứ này?

Mãi cho đến khi Phạm Sùng Thanh lên đài.

Phạm Sùng Thanh đi lên trận đầu này đã làm cho mọi người thật sự kinh hãi một phen.

Vũ khí hắn chọn là đao mà đối phương cũng dùng đao. Hai người đều là đao khách phóng khoáng, chính diện đối kháng với nhau. Phạm Sùng Thanh dựa vào nội lực mạnh mẽ của mình đã bắt được người kia thật thô bạo.

Cuộc chiến cơ hồ nghiêng về một bên, Tống Sơ Chiêu không cần giảng giải nhưng mọi người cũng có thể nhìn ra được ai mạnh ai yếu.

Đường Tri Nhu hít một hơi, nàng ấy nắm lấy tay Tống Sơ Chiêu thật chặt rồi nói nhỏ: “Này Phạm…… Phạm Nhị công tử, giống như là một người rất lợi hại phải không?”

Cô nương bên cạnh nói: “Làm sao lại giống như? Hắn thật sự lợi hại đấy. Nếu không thì một nhóm võ nhân kia làm sao lại xem hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó được chứ? Ngươi không biết Thượng thư vì hắn mà mời không ít danh sư đâu, chưa kể hắn đã từng đi theo Phó tướng quân học được mấy chiêu đấy. Đúng là nhân vật lợi hại.”

Đường Tri Nhu thổn thức: “Đúng là nhìn không ra.”

Đường Tri Nhu đối diện với trận chiến mới lại kinh hãi, bất giác lại nắm chặt tay hơn.

Tống Sơ Chiêu giãy giụa: “Trước tiên ngươi buông ta ra đã, ngươi ngắt vào thịt ta rồi.”

Đường Tri Nhu vội vàng buông tay.

Lúc này Phạm Sùng Thanh lại đánh lui một người trên đài, hắn giơ cánh tay lên dò hỏi về phía dưới đài: “Còn có ai muốn tới không?”

Đường Chương Liêm nhìn phía lôi đài cười tủm tỉm, phảng phất như nhìn thấy thủ hạ tương lai của mình là một viên mãnh tướng. Hiển nhiên hắn tương đối vừa lòng đối với Phạm Sùng Thanh.

Mọi người dưới võ đài vừa xì xào vừa gật đầu, đều có ý tán thưởng

“Võ công của Phạm công tử lại có tiến bộ.”

“Trình độ đã tới mức thâm hậu đấy.”

“Năm trước có Hoàng tướng quân đoạt giải quán quân, năm nay hắn không đi sao?”

“Hoàng huynh lớn hơn Phạm công tử bảy tám tuổi, nên sẽ không đi tranh danh hiệu này đâu.”

“Không thể nghi ngờ gì nữa, xem ra năm nay là Phạm công tử. Quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp.”

Các cô nương bên này nghe thán phục rất nhiều thì bắt đầu sùng bái một cách mù quáng:

“Có đúng là Phạm công tử lợi hại như lời bọn họ nói không?”

“Đáng tiếc là Tam nương không thể đi, nếu không nàng ấy chưa chắc không đánh lại.”

“Tam nương, ngươi còn chưa phân tích võ nghệ của Phạm nhị công tử như thế nào.”

Mọi người chỉ nói chuyện với nhau nên dưới đài đã yên tĩnh không ít.

Đường Chương Liêm đưa mắt ra hiệu, Phó Trường Quân đi lên dò hỏi: “Còn có người nào muốn đi lên khiêu chiến không?”

Một giọng nói lớn từ đám đông: “Vâng!”

Mọi người ngơ ngác nhìn quanh một vòng muốn xem đó là vị anh hùng nào, nhưng không thấy ai giơ tay ở trong đám thanh niên.

Tống Sơ Chiêu lớn tiếng chỉ: “Nơi này!”

Mọi ánh mắt đều đổ lại đây nhưng Tống Sơ Chiêu vẫn rất bình tĩnh. Đường Tri Nhu đang đứng bên cạnh nàng cũng bị những ánh mắt này ảnh hưởng, làm cho nàng ấy thấy bất an.

Đường Tri Nhu thì thầm: “Tam nương! Ngươi đi thật sao?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Nào có chuyện đã nói ra lời quyết định lại thu lại? Có gì đáng sợ đâu?”

Đường Tri Nhu liếc mắt nhìn Phạm Sùng Thanh, nói: “Ta…… Ta thấy, là rất đáng sợ đó.”

Toàn thể mấy cô nương há hốc miệng, kinh ngạc tới nỗi đứng đơ một chỗ, sau một lúc lâu cũng không thể hoàn hồn.

Thế mà Đường Chương Liêm vẫn còn tỉnh táo, thậm chí còn bởi vì kinh ngạc mà đứng lên tại chỗ. Hắn đi về phía trước hai bước rồi nói: “Tống Tam nương, là ngươi nghiêm túc hay chỉ muốn chơi đùa?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Hiển nhiên là thần nói lời nghiêm túc.”

Đường Chương Liêm: “Ngươi muốn lên đài tỷ thí?”

Tống Sơ Chiêu: “Không được sao?”

“Đi đi! Nếu như ngươi muốn thì được chứ sao. Trẫm chưa bao giờ nói nữ tử không thể đi lên lôi đài này.” Đường Chương Liêm nói, “Phạm lang, ngươi thấy sao?”

Mắt Phạm Sùng Thanh không ngừng chuyển động giữa Tống Sơ Chiêu, Cố Phong Giản và Đường Chương Liêm, hắn vội la lên với giọng nói không còn lưu loát: “Không, không được đâu! Bệ hạ, người muốn thần đi tỷ thí với một nữ tử?”

Đường Chương Liêm nói: “Sai, là nàng chủ động muốn tỷ thí với ngươi, không liên quan gì đến ta cả.”

Phạm Sùng Thanh xoay người, mãnh liệt xua tay về phía Tống Sơ Chiêu: “Tống Tam nương, ngươi bình tĩnh một chút, sao ta có thể đánh với ngươi? Ta không đánh phụ nữ!”

Tống Sơ Chiêu đi về phía giá vũ khí ở một bên, nàng chọn lựa vũ khí đồng thời cũng nói thật nghiêm khắc: “Ngươi đứng đắn chút đi. Nếu thật sự muốn làm võ tướng thì đừng nói là không đánh ai khi mình đang trong trận luận võ.”

Phạm Sùng Thanh cáu kỉnh: “Ta và Ngũ lang là huynh đệ đấy! Sao ta có thể quyết đấu cùng ngươi? Đây là ngươi ép ta phản bội huynh đệ.”

Đường Chương Liêm thích tham gia náo nhiệt, hắn hất cằm về phía dưới đài hỏi: “Cố Ngũ lang, ngươi không đồng ý hả?”

Cố Phong Giản bước ra khỏi hàng, ôm quyền thi lễ rồi trả lời: “Tam nương có thể tự mình làm chủ. Thần không bất mãn. Nếu nàng ấy cố tình muốn vào sân thì thần cũng muốn chứng kiến một chút tuyệt học Tống gia của nàng.”

Tống Sơ Chiêu nhặt một cây trường thương, xoay trong tay thử độ dài và trọng lượng. Nàng cảm thấy nó cũng vừa tay thì vắt nó ở phía sau lưng, lùi về phía sau hai bước để lấy đà rồi nhảy lên sàn đấu thật khoan thai.

Ngược lại, Phạm Sùng Thanh lại bị nàng làm cho hoảng sợ tới mức lui về sau mấy bước.

Phó Trường Quân cũng xảy xuống theo, ông đứng phía sau Tống Sơ Chiêu, giống như tự chống lưng cho nàng.

“Đừng náo loạn nữa.” Phạm Sùng Thanh kêu khổ xin tha với Tống Sơ Chiêu, ngay cả mặt mũi cũng không cần, “Tống Tam nương, ta là võ tướng, xuống tay không biết nặng nhẹ. Võ đài không phải là chỗ cho nữ tử chơi, ngươi đi xuống đi.”

Đường Chương Liêm vẫn cười, hắn ra lệnh: “Phó tướng quân, ngươi đích thân lên sân khấu xem để tránh làm Tam nương bị thương. Phạm lang, đây là chuyện Tam nương bằng lòng cần gì ngươi lại từ chối liên tục? Là một đại nam tử thì đánh một hồi với nàng ấy có làm sao?”

Phạm Sùng Thanh nói: “Nhưng nàng ấy là nữ ——”

Phạm Sùng Thanh còn chưa dứt lời thì một luồng sáng bạc đâm tới trong tầm mắt hắn. Hắn không có phòng bị, chỉ dùng thân đao che trước người theo bản năng.

Đối phương cũng không thật sự muốn làm hắn bị thương nên thuận thế để đầu thương đâm vào trên lưỡi đao của hắn.

Một tiếng leng keng!

Phạm Sùng Thanh bị cú lao tới kia đánh trúng, bụng và cổ tay hắn đều đau âm ỉ nên hắn liên tục lui vài bước mới ổn định được thân mình.

……Thật là một nhân vật tàn nhẫn.

Mặt Phạm Sùng Thanh lộ vẻ ngạc nhiên, trong lòng thì chịu chấn động mạnh mẽ. Hắn giơ tay vặn vẹo cổ, lộ ra vẻ thích thú.

“Ngươi nghĩ thật nhiều. Ngươi coi thường ta như vậy thì sao ta lại đồng ý chứ?” Tống Sơ Chiêu cười nói, “Có muốn nghiêm túc lên chưa?”

“Ồ……” Thanh niên bên kia hậu tri hậu giác thở dài, “Thì ra Tống Tam nương này không phải là người đơn giản.”

Bọn họ ở bên kia xôn xao, cuối cùng các cô nương cũng phản ứng lại.

Không biết là người phương nào mở đầu, một tiểu thư khuê các trực tiếp hô rách họng:

“A —— Tam nương! Tiến lên Tống Tam nương!”

“Chiêu Chiêu muội muội! Muội muội không phải sợ!”

“Tỷ tỷ! Tam tỷ đánh chết cái tên Phạm nhị kia đi!”

“Chiêu Chiêu, bọn họ xem thường ngươi, đừng buông tha bọn họ!”

Mấy tiểu đệ của Phạm Sùng Thanh cũng tranh nhau hưởng ứng, bọn họ kêu lên: “Ơ, sao có thể thua các nàng chứ? Ai không biết kêu hét như vậy chứ?”

“Phạm huynh, nếu như ngươi thua thì mặt mũi không còn đâu đấy!”

“Khiên khích như thế há có thể nhường nhịn? Cho các nàng ấy một bài học để các nàng nếm thử! Phạm huynh thật tuyệt!”

Đường Tri Nhu bị bọn họ kêu đến mức tức giận, nàng cũng làm ầm ĩ với bọn hắn.

Mặc kệ là nguyên nhân gì thì cảnh tượng này cũng nóng hổi chưa từng thấy.

Động tác của hai người trên đài còn nhanh hơn dự đoán của mọi người, đã bắt đầu ra tay.

Tuy sức lực của Tống Sơ Chiêu mạnh hơn nữ tử nhưng vẫn kém hơn nhiều so với Phạm Sùng Thanh.

Vừa rồi ở dưới đài, nàng đã cẩn thận quan sát chiến thuật theo thói quen của Phạm Sùng Thanh, nên nàng tránh sự va chạm trực tiếp với đối phương, chỉ đánh theo lối triền đấu*.

*Triền đấu: đánh theo cách quấy rối, như kiểu đánh du kích.

Trường thương trong tay nàng cực kỳ linh hoạt, đầu thương không ngừng uốn lượn như ngư long vẫy vùng, không ngừng tiến lên, không ngừng đổi hướng.

Phạm Sùng Thanh kiêng dè việc nàng là nữ tử nên không dám chủ động xuất chiêu, cũng không dám ra sát chiêu, động tác rất bị động. Hắn động tay động chân chủ yếu để phòng thủ, muốn quan sát tình hình rồi dùng một chiêu khống chế địch.

Sự nể mặt và khinh thường của hắn là cơ hội chiến thắng của Tống Sơ Chiêu.

Dần dần, vẻ mặt của Phạm Sùng Thanh trở nên nghiêm túc, trên trán hắn còn toát ra mồ hôi lạnh. Hắn thấy rằng mình không thể giành lại lợi thế đã xuất hiện khi mở màn.

Tốc độ thu phóng của Tống Sơ Chiêu cực kỳ nhanh, công kích của nàng ngày càng ác liệt, buộc hắn không thể đánh trả.

Vốn tưởng rằng dễ dàng, ai ngờ đâu lại bất tri bất giác mua dây buộc mình.

Phạm Sùng Thanh không thể không đối phó bằng tất cả sức lực của mình.

Cách một khoảng cách, bọn họ không thể phân biệt được quỹ đạo của cây thương bạc, chỉ có thể phán đoán tình hình qua âm thanh.

Thân thương và trường đao không ngưng va chạm, tiết tấu dày đặc hơn cả tiếng trống làm kẻ khác càng phấn chấn.

Người thấy được diễn biến thì khẩn trương còn người không thấy cũng hiểu được chuyện khi cao thủ so chiêu thì sẽ thay đổi trong nháy mắt.

Đường Tri Nhu nén lại hơi thở vì nàng ấy sợ rằng hô hấp của mình sẽ làm giảm bớt sức lực của Tống Sơ Chiêu.

Những ngón tay siết chặt của Cố Phong Giản lộ rõ dấu vết, hắn nghển cổ lên để nhìn.

Cố Tứ lang bên cạnh hắn chau mày, đồng thời cũng liên tục gật đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Hiện giờ hai người nôn nóng, Phạm Sùng Thanh vẫn bị trói buộc tay chân như cũ…Thương pháp này của Tống Tam nương thật sự tinh diệu! Nếu như nàng ấy là nam nhi thì chỉ sợ Phạm Sùng Thanh không tránh khỏi mấy chiêu này. Đáng tiếc, dù ta không biết được nàng ấy thắng hay thua nhưng cũng không lạc quan lắm.”

Cố Phong Giản quay đầu lại hỏi: “Vì sao lại không lạc quan?”

“Vô luận là sức chịu đựng hay là sức lực đều không lạc quan.” Cố Tứ lang nói, “Không phải ai cũng có thể sử dụng trường thương. Nhìn đơn giản nhưng đến lúc sử dụng mới khiến người ta mệt mỏi. Dù Tống Tam nương có sức lực rất lớn thì cũng thua Phạm Sùng Thanh thôi.”

Không lâu sau khi hắn nói xong, Tống Sơ Chiêu tỏ ra mệt mỏi, thế tấn công của nàng chậm lại đáng kể.

Phạm Sùng Thanh phát hiện thì lập tức tung đòn phản công.

Ngay lúc đó, tất cả mọi người trong và ngoài sân đều nhận thấy sự thay đổi trong cách tấn công và phòng ngự của đôi bên.

Tống Sơ Chiêu biết mình đấu không lại nên quay lại bỏ trốn.

“A —— Tam nương!” Đường Tri Nhu dậm chân hô to, “Giết hắn ấy! Tam nương, không phải sợ!”

Các cô nương cũng gào theo loạn cả lên: “Phạm Sùng Thanh!”

“Chiêu Chiêu ngáng chân hắn!”

“Chiêu Chiêu, ngươi sắp thắng rồi, cố lên!”

Phó Trường Quân đi tới lui bên ngoài biên, ông đè tay lên bội đao trên thắt lưng, sẵn sàng tùy thời ra tay.

Phạm Sùng Thanh sợ Tống Chu Chính bị thương hơn là hắn. Khi hắn chuẩn bị rút lui, đột nhiên Tống Sơ Chiêu hạ thân trên, dừng bước chân, nàng xoay lại làm một cú hồi mã thương*.

*Hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.

Một thương trực tiếp đánh vào lưỡi đao mà hắn chưa thu hồi.

Tay phải Phạm Sùng Thanh tê dại, cơ thể hắn khựng lại. Tống Sơ Chiêu đã nhảy lấy đà, đạp một cước tới đây.

Phạm Sùng Thanh vội vàng dùng tay trái để đỡ.

Theo sát đó, công kích của Tống Sơ Chiêu lại trở nên dày đặc, thậm chí còn hung bạo hơn trước. Mang theo sát khí không chút do dự, nhiều lần nàng đập lên binh khí của hắn, làm gì có xu hướng suy giảm gì?

Mới vừa rồi rõ ràng là dụ địch mà!

Phạm Sùng Thanh thầm kêu không ổn, khó có thể chống đỡ.

Lúc Phạm Sùng Thanh xuống tay còn lưu lại đường sống nhưng Tống Sơ Chiêu lại dám đánh thật. Khi hai chân đối thủ vừa tách ra và cố gắng ổn định cơ thể mình, nàng đã lao thẳng vào chỗ chí mạng của đối phương.

Phạm Sùng Thanh nào dám chơi cùng nàng? Tim hắn như bị bóp chặt, nhanh chóng dỡ bỏ phòng thủ để chắn lại bộ phận trọng yếu. Thế mà chân của Tống Sơ Chiêu nghiêng xuống, cuối cùng đá vào chân hắn ta.

“Đệt ——”

Đế giày một bên chân cọ trên mặt đất, dáng người Phạm Sùng Thanh nghiêng ngả sắp ngã thì Tống Sơ Chiêu đưa tay kéo hắn một phen, giúp hắn ổn định lại.

Phạm Sùng Thanh ngây người chớp mắt, hắn nghĩ lại mà sợ nên phun ra một hơi.

Tống Sơ Chiêu lui về phía sau, nàng ôm quyền với hắn: “Đa tạ.”

Phạm Sùng Thanh: “…… Hả?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Ta thắng rồi! Ai biểu ngươi không đánh nghiêm túc.”

Phạm Sùng Thanh thầm nói ta vô cùng nghiêm túc đấy nương của ta ơi! Đầu óc hắn bị sự thật đập đến mức choáng váng: “Ta thực sự thua?”

Tống Sơ Chiêu: “Ngươi hỏi Phó thúc xem! Chuyện mới vừa rồi thì có tính ta thắng không.”

Phó Trường Quân gật đầu ở phía sau, ông chứng thực: “Ngươi thật sự thua.”

“A —— a a!”

Giọng nữ reo hò truyền tới từ dưới đài, mang theo khó tin và sự vui mừng quá đỗi không thể che giấu. Một trận ồn ào nối tiếp một trận, rống lên như có thiên quân vạn mã ra trận.

“Tống Tam nương ——” Đường Tri Nhu chuẩn bị quỳ xuống vì nàng, trong mắt nàng ấy lóe lên giọt lệ, “Ngươi thắng rồi!!”

………………….

Tác giả có lời muốn nói

Phạm Sùng Thanh: Lần đầu tiên ta thua trên tay một nữ tử!

Tống Sơ Chiêu: Không, là lần thứ hai. Sẽ quen thôi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện