Trans by Phương Tử Bối
Lâm Ương Ương khóc đến mắt có chút đau.
Chỗ bị ướt trước ngực Văn Tư Duyệt, e là do bị cô khóc mà thành. Đợi đến khi tâm trạng cô dần dần ổn định, Văn Tư Duyệt mới mở miệng hỏi Lâm Ương Ương xảy ra chuyện gì.
Thiếu nữ thút thít: "Tớ mơ thấy ác mộng, mơ thấy cậu tự sát."
Văn Tư Duyệt nhìn bạn thân nhất ngốc nghếch của mình đang khóc đến nấc cụt, vừa tức vừa buồn cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ơ hay, cậu cái cô ngốc này. Giấc mơ và hiện thực là trái ngược, nhìn cậu khóc thương tâm như vậy tớ còn tưởng tớ chết rồi cơ đấy. Cậu xem, tớ đang sống sờ sờ đây này."
Cô nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Lâm Ương Ương đưa lên má mình, "Sờ xem, tớ vẫn còn ấm này."
Lâm Ương Ương nghe lời cô, lòng bàn tay thật sự cảm nhận được hơi ấm, sờ sờ rồi lại véo véo.
Giọng nghẹn ngào: "Ừm, còn ấm."
Nhưng mà, đó không phải là mơ.
Là hiện thực mà cô đã trải qua, cũng là hiện thực tàn khốc nhất.
Trên đường bị Văn Tư Duyệt kéo đến phòng y tế, trong đầu Lâm Ương Ương giống như một trận cuồng phong thổi qua, thổi đến đau đớn.
Bên tai truyền đến tiếng đọc sách trong lớp học, tiếng cười nói trên sân thể dục, còn có... giọng nói lo lắng an ủi của người bạn thân nhất - Văn Tư Duyệt.
Đều rất sống động, quá mức chân thật.
Bàn tay đang buông thỏng bên người siết chặt, bốn ngón tay như đâm vào da thịt, tạo thành những vết lưỡi liềm đỏ tươi.
Đau.
Vậy nên, đây không phải là mơ!
Lâm Ương Ương khiếp sợ.
Nhớ lại trong những ngày tháng đã qua, Văn Tư Duyệt cùng cô đọc tiểu thuyết ngôn tình. Thậm chí còn đùa điều gì sẽ xảy ra nếu cô được xuyên việt trọng sinh.
Lâm Ương Ương bật cười, không phản bác suy nghĩ ngây thơ đẹp đẽ của cô ấy. Thật ra cô trước giờ đều không tin vào sức mạnh thần kỳ gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà bây giờ, cô không thể không tin.
Bởi vì cô trọng sinh rồi.
Lâm Ương Ương lau nước mắt, nghe tiếng lải nhải quen thuộc bên tai: "Vậy nên mới nói, cậu cái con nhóc này chính là ngủ đến ngốc rồi, đến tiết của nữ ma đầu như cô giáo ngữ văn cũng dám ngủ, thật là có tiến bộ đó."
"Cũng may tớ nhanh trí... chẳng qua lúc nãy cậu khóc thật sự đã dọa nữ ma đầu một trận."
"Cô ấy bình thường đều giáo huấn học sinh đến khóc mặt vẫn không chút mềm lòng, chậc chậc, cậu không nhìn thấy dáng vẻ đau lòng vì cậu lúc nãy của cô ấy đâu, nhất rồi..."
Lâm Ương Ương nín khóc lại bật cười.
"Cô giáo ngữ văn... thật sự đau lòng vì tớ?"
Văn Tư Duyệt nhướng mày, nhìn thấy Lâm Ương Ương lúc nãy còn khóc thành mít ướt chuyển biến tốt, tâm tình cũng thả lỏng.
Cười nói: "Đương nhiên, lúc nãy tớ còn ngứa tay muốn lấy điện thoại ra chụp lại. Cảnh tượng đó, tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử!"
Thiếu nữ nhìn bạn thân của mình đưa tay diễn tả, sức sống sờ sờ đứng trước mặt cô vừa cười vừa nói, thật rốt.
Đôi mắt đen nháy của Lâm Ương Ương mờ đi.
Cô đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc điện thoại thông minh mỏng nhẹ màu hoa hồng vàng. Ngón tay cô vuốt nhẹ từ "sixm" ở mặt sau, rơi vào trầm tư.
"Ương Ương, đây không phải