Thẩm Thực lạnh lùng lái xe đến hàng cây bên kia, dừng xe.
Hứa Ngôn cúi đầu cầm chiếc SLR của mình, bầu không khí này khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là người vừa mới kết thúc mối quan hệ - Hứa Ngôn không tránh khỏi nghĩ tới những việc khó thể miêu tả mà cậu với Thẩm Thực đã từng làm trên xe, tuy chỉ có vài lần, nhưng chính bởi vì chỉ có vài lần, nên ấn tượng mới càng sâu sắc.
Qua một lúc, Thẩm Thực vẫn chưa nói gì.
Cứ sờ máy ảnh nữa thì thành bột giấy mất, Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn cái móc treo đằng trước, đó là cái móc khoá kim loại snoopy vintage, đó là đồ mà cậu đi Chicago du lịch 1 năm trước cầm về.
Cậu cài trên chiếc Lavante này của Thẩm Thực là vì đây là xe của gia đình, chứ không phải những chiếc xe nghiệp vụ cần phải chú ý hình tượng.
Hứa Ngôn hỏi có thể treo móc Snoopy ở trước không, chiếc móc này khá hợp với màu sắc của xe, hơn nữa bình thường cũng không dùng chiếc xe này.
Thẩm Thực vẫn lười trả lời, nên Hứa Ngôn đã cẩn thận treo chiếc móc snoopy này lên.
Đương nhiên là Hứa Ngôn có tư tâm - đằng sau chiếc Snoopy là tên viết tắt của cậu và Thẩm Thực: SZ&XY, Hứa Ngôn đã đặc biệt nhờ chủ tiệm khắc lên.
Cậu không biết Thẩm Thực có phát ra bí mật đằng sau cái dây treo này không, khả năng cao là không có, nếu như phát hiện ra rồi, chiếc Snoopy này sẽ không được treo ở đây nữa mà chắc chắn đã sớm bị gỡ xuống rồi.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Thực vẫn đặt tay lên vô lăng, không nhìn Hứa Ngôn mà nhìn thẳng về phía trước, thấp giọng nói: "Tân hôn vui vẻ."
"Hả." Hứa Ngôn hoang mang quay đầu sang nhìn anh, gò má của anh rất lạnh lùng, anh lớn lên đã luôn lạnh lùng như thế, khí chất cũng thế, lúc không có biểu cảm thì có thể trực tiếp đông chết người.
Hứa Ngôn nhíu mày, hỏi, "Cái gì cơ?"
"Chúc tôi tân hôn vui vẻ." Thẩm Thực cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hứa Ngôn, hỏi cậu.
Hứa Ngôn đơ ra, đúng là cậu đã nói câu này, không ngờ Mạnh Du Uyển thật sự chuyển lời hộ cậu, cũng quá chu đáo rồi.
Cậu không thấy câu nói này có gì không đúng, đều đến bước này rồi, cũng không thể nói là chúc hai người sớm ly hôn.
Hứa Ngôn thật sự hy vọng Thẩm Thực có thể hạnh phúc, không có chút giả dối, chỉ là có chút chua sót thống khổ, cậu tự ngậm lấy là được rồi, cũng không phải là lần đầu tiên, cái gì rồi cũng sẽ qua đi.
"Ừm." Hứa Ngôn gật đầu, còn nhân cơ hội này nhắc lại một lần nữa trước mặt Thẩm Thực, cậu nói: "Chúc anh tân hôn vui vẻ." Nói ra cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi chút ít, lúc cậu yêu Thẩm Thực đến chết đi sống lại chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cậu nói với anh những lời này, nhưng bây giờ lại rất nhẹ nhàng nói ra, cũng là một chuyện tốt.
Nhưng Hứa Ngôn nói xong thì thấy sắc mặt Thẩm Thực lại càng lạnh lùng hơn, không biết là có vấn đề gì.
Người phải đính hôn là Thẩm Thực, người không yêu cậu cũng là Thẩm Thực, nếu là bởi vì ghét cậu mà không muốn nghe những lời do cậu nói ra, Hứa Ngôn cũng có thể hiểu được.
Càng hiểu rõ thì càng chua sót, nhưng Hứa Ngôn chỉ cười, nói: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì, nếu như cảm thấy tôi nói có hơi xui xẻo, thì tôi không nhắc lại nữa."
Thẩm Thực mín môi nhìn chằm chằm tay phải đang nắm chặt vô lăng của mình, nắm chặt đến mức những đầu ngón tay có chút trắng, anh áp chế ngọn lửa giận của mình với Hứa Ngôn, nói: "Cậu không cần như thế, tôi không biết mẹ tôi tìm cậu, cũng không biết bà đã nói với cậu những gì."
"Không sao, cũng không nói gì." Hứa Ngôn hời hợt nói.
Thẩm Thực dừng một chút, nói: " Hôm nay bà nhắc đến với tôi, tôi nhớ lần trước cậu bảo cậu nhìn thấy hai nhà chúng tôi cùng ăn cơm."
Hứa Ngôn vẫn nhìn cái dây treo Snoopy, nhẹ nhàng "ừ ừm" một tiếng, thể hiện là mình đang nghe, nhưng cậu chỉ là đang nghe, chứ cậu không muốn tiếp tục suy xét đến những việc đấy nữa.
"Nếu như cậu vì chuyện đính hôn mà tức giận, vậy thì không cần, tôi chưa bao giờ..."
"Vì chuyện đính hôn mà tức giận?" Hứa Ngôn đột nhiên cắt lời anh.
Dời ánh mắt từ con Snoopy sang trên mặt Thẩm Thực.
Biểu cảm của cậu rất bình tĩnh, nhưng khi đối mắt nhau, trong ánh mắt lại có vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.
Quen biết nhau từng ấy năm, Thẩm Thực chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của Hứa Ngôn, dường như có thể khiến người khác cảm thấy rùng mình trong lòng.
"Nếu không phải vì chuyện này, thì còn có thể là cái gì." Thẩm Thực đối diện với cậu, hỏi ngược lại.
Hứa Ngôn nhìn kĩ anh vài giây, đột nhiên cảm thấy muốn cười.
Không phải là Thẩm Thực buồn cười, mà là bản thân cậu buồn cười, rốt cuộc là đã nghĩ thế nào, mà tốn nhiều tình yêu vào đoạn tình cảm này, đến chết tâm rồi còn bị đối phương cho là đang giận dỗi, còn nghĩ rằng nguyên nhân chính là do một chuyện gì đó, nhưng thật ra đó chỉ là một mồi lửa, chỉ là cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà mà thôi.
"Vì rất nhiều thứ." Hứa Ngôn dựa vào ghế, nhắm mắt, chầm rãi nói, "Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, anh hiểu không, nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là tôi không muốn tiếp tục nữa." Dù cho có hiểu lầm, dù cho hôm nay Thẩm Thực nói với cậu rằng anh sẽ không đình hôn, vậy thì có thể nào? Để cậu trở về lần nữa, bị đối xử lạnh lùng, bị bỏ quên, bị tổn thương? Thôi bỏ đi, tha cho cậu đi, đã không còn sức giẫm lên vết xe đổ rồi, thật sự rất mệt mỏi.
Có lẽ đã có chút hạnh phúc, hoang tưởng cũng được, đơn phương cũng tốt, nhưng không đủ chân thật, Hứa Ngôn không thể dựa vào đốm lửa nhỏ bé ấy để tiếp tục, cậu không nhìn thấy dấu hiệu nào của việc Thẩm Thực sẽ yêu cậu ôm ấp cậu, mà ngược lại chỉ nhận toàn nếm trải nỗi sợ hãi của việc bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
Có một số người cần sự an toàn trong tình yêu, Hứa Ngôn là người như thế.
Trông cậu có vẻ không để ý, nhưng trong lòng vẫn luôn khát khao rằng Thẩm Thực có thể kéo cậu lên một lần, để cậu được nhận được chút cảm giác được quan tâm.
Bởi vì cuối cùng đã hiểu được rõ có những thứ vĩnh viễn mình cũng không thể