.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Trở về nhà trọ Thẩm Châm tiến vào phòng bếp rồi đóng cửa lại, sống chết không cho người nào đó đi vào giúp đỡ. Cố Tích Hoa ngoài cửa nhún vai, trong âm thanh còn mang theo ý cười:
“Nhưng bảo bối à, em không cho anh xách đồ ăn vào thì em làm sao nấu
cơm?”
Thẩm Châm: “…”
Cô mở cửa nhào vào người nào đó: “Anh cố ý cố ý cố ý cố ý…” Trên tay Cố
Tích Hoa còn xách đồ ăn, mau chóng ôm người từ phía sau, tay ôm đồ ăn
nhảy đến phía trước xoay lại người nào đó giờ phút này đang xấu hổ: “Đây là chuyện rất bình thường, Thẩm Châm.”
Thẩm Châm liếc một cái. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thảo luận lớn nhỏ và mùi vị thật sự là chuyện bình thường sao? Xí, mùi vị gì chứ,
cũng chẳng phải bà dùng… Xí, lo ai dùng chứ!
Thẩm Châm thẹn quá hoá giận cắn một ngụm trên bả vai người nào đó, vừa đau
lại tê, Cố Tích Hoa không dự đoán được cô sẽ dùng chiêu này, anh lập tức “úi” một tiếng, âm thanh kia đan xen giữa đau nhói và vui sướng nhất
là…gương mặt Thẩm Châm ngày càng đỏ hơn, oán hận trừng mắt nhìn người
nào đó: “Lưu manh!”
Cố Tích Hoa nhướng mày: “Vừa nãy ai đùa giỡn lưu manh chứ!”
Thẩm Châm: “……….”
Trời ơi, để con chết đi!
Hai người gà bay chó sủa ầm ĩ một trận mới bắt đầu nấu cơm.
Lúc Thẩm Châm vo gạo thì Cố Tích Hoa rửa cá, khi cô rửa cải trắng thì Cố
Tích Hoa nghe theo dặn dò của nữ vương mà ướp cá. Mùi hành tây nồng nặc
cay mắt, Thẩm Châm rửa hành xong chuẩn bị xắt nhỏ thì bị Cố Tích Hoa cầm qua xắt thành đoạn nhỏ, dưa chua vừa mua hồi nãy, Cố Tích Hoa thấy còn
chưa xắt nên đặt lên thớt xắt thành hạt lựu, dáng vẻ chuyên nghiệp kia
khiến Thẩm Châm rất nghi ngờ liệu anh thật sự không biết nấu ăn không.
Cố Tích Hoa nhìn Thẩm Châm một cái, cười nói: “Cố phu nhân, xin khen
ngợi.”
Giọng điệu Thẩm Châm mang theo chua chát: “Anh không phải lần đầu làm trợ thủ?”
Cố Tích Hoa thả một chút dưa chua vào trong miệng, lại đút Thẩm Châm một ít, ý cười trong mắt càng sâu: “Chua không?”
Thẩm Châm hừ một tiếng.
Cố Tích Hoa rửa tay, nâng lên khuôn mặt cự nự kia, mũi đối mũi, mút một
ngụm trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Lần đầu tiên, Cố phu nhân.”
Thẩm Châm rõ ràng không tin.
Cố Tích Hoa nhướng mày: “Thẩm tiên sinh làm việc từ trước đến nay đều là thiên phú.” Rõ ràng có ý tứ.
Thẩm Châm đỏ mặt, bắt đầu rửa dưa chuột. Lưu manh! Trong lòng Thẩm Châm phỉ báng.
Sau khi Cố Tích Hoa gọt vỏ dưa chuột, Thẩm Châm mới thật sự tin anh là lần
đầu xuống bếp. Mua ba trái, một trái bị gọt không còn gì, hai trái còn
lại được Thẩm Châm cứu vớt.
Trước khi cơm chín, Thẩm Châm làm ba món rau, hai món mặn và một món canh,
bắp xào ớt xanh, cải trắng dấm chua ngọt, rau trộn dưa chuột, fillet cá
nấu dưa chua, thịt xào nấm, canh tôm rong biển. Đợi đến khi bưng canh
lên thì cơm trong nồi cũng chín, Thẩm Châm xới cơm cho anh, Cố Tích Hoa
ăn bát cơm nóng hổi cùng thức ăn ngon miệng bắt mắt, trong lòng anh kiêu hãnh lại ấm áp.
Bây giờ rất giống một gia đình, phải không?
À, có một đứa bé thì tốt hơn.
Nghĩ đến con cái khoé miệng tươi cười của Cố Tích Hoa nhạt dần.
Thẩm Châm là người không thể ép buộc, càng ép cô sẽ cực đoan hơn. Anh còn nhiều thời gian.
Hai người ăn rất nhiều nhưng chỉ giải quyết hơn phân nửa thức ăn trên bàn,
à, không đúng, đa số của hơn phân nửa là do Cố Tích Hoa ăn. Buồn cười,
Cố phu nhân nấu bữa cơm đầu tiên có phải nên cổ vũ không, huống
chi hai
người đã ăn bữa sáng và bữa trưa cùng lúc, có thể ăn nhiều vậy là chuyện rất bình thường. Sau khi ăn uống no đủ thì sẽ rửa chén, đời này trong
những chuyện Thẩm Châm không muốn làm nhất, rửa chén nằm trong số đó, có lẽ dưới sự áp bức của bà Thẩm hơn mười năm nay nên cô có cảm giác bài
xích đối với rửa chén. Cuối cùng trọng trách này đương nhiên đặt lên
người Cố Tích Hoa. Nghe nói rửa chén làm tổn hại bàn tay của phụ nữ,
trong lòng Cố Tích Hoa lặng lẽ quyết định sau này nhất định phải mua một cái máy rửa chén, lúc anh có ở nhà thì anh sẽ rửa, nếu không có anh thì sẽ dùng máy rửa chén. Anh muốn một người vợ, mà không phải một người
giúp việc dần dần bị công việc nhà hủy hoại.
Thẩm Châm giúp dọn dẹp chén đĩa, Cố Tích Hoa buộc tạp dề mà Thẩm Châm thường dùng khi nấu ăn, hơi nhỏ chút, thoạt nhìn buồn cười chẳng ra sao cả.
Thẩm Châm giúp anh xắn áo sơ mi, sau đó cô dựa vào cạnh cửa nhìn anh mở
nước rửa sạch sẽ, động tác kỹ càng chu đáo lại nghiêm túc.
Hiện tại tâm trạng của Thẩm Châm không thể dùng từ ngữ để diễn tả. Cùng nhau mua đồ ăn, cùng nhau nấu cơm, ngồi cùng bàn dùng cơm, nhìn anh rửa
chén… Mỗi một người phụ nữ khát khao gia đình yên bình đều ao ước cuộc
sống như vậy phải không? Không có chuyện gì phải đối mặt một mình, chẳng cần phải học cách kiềm nén, chuyện mình ghét sẽ có người tới làm, đi
trên đường sẽ có người bên cạnh nắm tay để dựa vào, lúc khó xử xấu hổ sẽ có một cái ôm ấm áp, ổ chăn không còn lạnh nữa, mỗi sáng thức dậy có
người mang theo tình yêu mà hôn bạn, ngã bệnh có người chăm sóc, có thể
nổi giận, có thể làm nũng…
Dưới đáy lòng Thẩm Châm thở dài một tiếng, Cố Tích Hoa, sao lại có người như anh chứ.
Anh nói xem, cả đời này em không thờ lạy Bồ Tát, cũng chưa từng làm nhiều việc thiện, sao có thể may mắn đến vậy được gặp anh.
Thẩm Châm đi qua ôm lấy anh từ phía sau, âm thanh rầu rĩ trên lưng anh: “Cố Tích Hoa, anh mau cầu hôn đi, em muốn mặc áo cưới.”
Cố Tích Hoa cười nói: “Không cầu hôn em sẽ không mặc?”
“Không mặc.” Một làn hơi nóng phả trên lưng anh, thêm vào nhiệt độ cháy bỏng
của sự uất ức và bực tức của Thẩm Châm. Dịu dàng ban nãy tất cả đều tan
thành mây khói.
Chưa từng gặp phải con người nhỏ mọn thế, đề nghị cầu hôn của nhà gái đã nói trắng ra như vậy mà không thấy có chút biến động nào, hừ.
Cố Tích Hoa cũng chẳng nói gì nữa, mặc cô ôm lấy mình, anh tập trung động
tác trên tay, lau bát tỉ mỉ, ý cười nơi khoé miệng chân thật mà ấm áp.