.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Bởi vì muốn đi công viên trò chơi, Thẩm Châm không mặc váy, cô chọn áo tay
ngắn quần short, gọn gàng trẻ trung hoạt bát, vì thời tiết nóng cô còn
buộc tóc lên, nhìn qua giống như sinh viên. Sau khi dừng xe, Thẩm Châm
kéo anh đi thẳng đến nhà ma, trên đường đi hai bên đường có các chàng
thanh niên đang phát tờ rơi, Thẩm Châm thuận tay cầm lấy, liếc mắt nhìn
qua, cô bị tiêu đề đầy hứa hẹn thu hút —— “Thoát khỏi mật thất của chân
nhân”. Thẩm Châm lướt mắt nhìn nội dung của tờ rơi, cô đưa nó cho Cố
Tích Hoa, “Chúng ta chơi trò này nhé!” Cố Tích Hoa thờ ơ nói: “Chỉ số thông minh của em có thể đảm nhiệm được không?”
Thẩm Châm “hứ” một tiếng từ trong lỗ mũi.
Cuối cùng hai người tới chỗ có trò thoát khỏi mật thất, bởi vì chơi lần đầu, Thẩm Châm vốn định chọn đơn giản, nhưng vừa thấy có hai người chạy
thoát, cô quả quyết chọn “khó”, Thẩm Châm nhìn người bên cạnh với vẻ
khiêu khích, Cố Tích Hoa cười mặc cô náo loạn.
Hai người vào mật thất, trò chơi đặt giả thiết là một đôi tình nhân vì
nguyên nhân nào đó mà bị nhốt lại, trong vòng một tiếng phải tìm được
chìa khoá mới mở cửa chạy thoát ra ngoài, nếu không bom hẹn giờ trong
phòng sẽ nổ tung hai người thành tro bụi. Khi Cố Tích Hoa hiểu rõ giả
thiết của trò chơi, khoé mắt anh nhíu lại. Thứ lỗi cho anh là một thương nhân có tư duy tinh tế, cũng thứ lỗi cho anh là một thương nhân làm
việc quyết đoán cứng rắn, anh không nghĩ ra tại sao phải nhốt một đôi
tình nhân cho đến một tiếng sau mới dùng bom hẹn giờ nổ chết bọn họ, anh càng không hiểu vì sao lại phải giấu trong phòng một chiếc chìa khoá để cho đôi tình nhân này có cơ hội sống sót ra ngoài.
Thẩm Châm mặc kệ những vấn đề logic, cô cầm tờ rơi vô cùng kích động. Bọn họ bị nhốt vào một cái phòng âm u, bên trong bày biện rất đơn giản, một
cái giường lớn, tủ đầu giường, một chiếc đèn bàn thời cổ xưa phát ra ánh sáng mờ nhạt, trên tường có một tủ sắt, một cái tivi, trên tường đằng
sau tivi treo một bức tranh, trên mặt đất thì trải một tấm thảm lông
cừu.
Cố Tích Hoa đi vào phòng lướt mắt nhìn qua mọi chỗ cất giấu manh mối trong phòng tìm tòi, Thẩm Châm cũng chẳng kém, lập tức tìm được hai chỗ quan
trọng nhất —— tủ sắt và bức tranh.
Bên trong tủ sắt nhất định có đồ, nhưng phải biết mật mã, quay số mật mã,
cần tám con số, độ khó khá cao, từ bé Thẩm Châm đã không thích những con số, tất cả những thứ cần dùng mật mã bằng số, ví dụ như thẻ ngân hàng,
mật mã internet, toàn bộ đều dùng chung một số —— đảo ngược số di động
của cô, mật mã tám số đảo ngược tám số, mật mã sáu số đảo ngược sáu số,
cho tới bây giờ chưa hề đổi qua. Thẩm Châm chỉ nhìn tủ sắt thoáng qua
rồi vứt sang một bên, trực tiếp để lại cho Cố Tích Hoa.
Thẩm Châm xem phim nhiều nên khi trông thấy bức tranh treo trên tường trong
nháy mắt ý nghĩ đầu tiên chính là “Phía sau bức tranh có cơ quan”, kết
quả khi Thẩm Châm nhấc lên bức tranh lại phát hiện mặt tường bóng loáng
như thường, ngay cả chút vết trầy cũng không có. Cô chưa từ bỏ ý định mà gõ gõ, dày đặc, không trống rỗng. Sau đó ánh mắt cô rơi xuống tấm thảm
lông cừu trên mặt đất —— trong phim chỗ có
cơ quan không ngoài ba nơi —— trên tường, trên giường, trên mặt đất.
Căn phòng nhỏ bày biện đơn giản như vậy lại trải một tấm thảm lông cừu, là
điểm giấu đầu lòi đuôi. Thẩm Châm xốc tấm thảm lên, cô vui vẻ —— quả
thực có cơ quan. Nhưng sau khi vui vẻ lại lập tức rầu rĩ, cơ quan này
cũng quá kín đáo, toàn bộ làm bằng sắt, vặn ốc vít bốn góc, đừng nói
Thẩm Châm, ngay cả Cố Tích Hoa cũng không mở ra được.
Nhưng có thể tìm được một cái tóm lại cô vẫn vui mừng, Thẩm Châm bắt đầu càn
quét những chỗ khác, vò chăn lộn xộn, dưới cái gối, thậm chí dưới giường Thẩm Châm cũng nằm xuống nhìn, nhưng chẳng có thu hoạch gì, cô nhìn đèn bàn, không có gì khách thường, cô còn bật tắt đèn mấy lần, à, rất bình
thường, sau đó cô dùng ánh đèn, mở ra tủ đầu giường —— có một cuộn len.
Cuộn len?!
Dùng thắt cổ tự sát?
Thẩm Châm bó tay với ý nghĩ đầu tiên của mình.
Ngay lúc Thẩm Châm lục lọi lung tung, Cố Tích Hoa đứng trước bức tranh không biết suy nghĩ gì, anh vươn tay sờ bức tranh, lại nhìn xung quanh, anh
trông thấy cơ quan trên sàn nhà do Thẩm Châm xốc tấm thảm lên, rồi thấy
Thẩm Châm cầm cuộn len cau mày không biết suy nghĩ gì.
Hai mươi phút trôi qua.
À, hai mươi phút có thể tìm được hai manh mối, cũng được.
Anh ngồi xuống cạnh giường, chơi với cuộn len bị vứt đi, Thẩm Châm ngồi kế bên anh, cô nhìn tủ sắt thất thần.
“Thẩm Châm, em thật sự chọn ‘khó’?”
Thẩm Châm đưa mắt ai oán, nhìn Cố Tích Hoa vào lúc này mang theo vẻ mặt đắc ý sớm nắm chắc phần thắng, hiện tại còn chưa có manh mối vì sao cảm thấy
anh đã biết làm sao đi ra ngoài rồi?
Thẩm Châm lẩm bẩm hai tiếng, lỗ mũi hướng lên trời, liếc xéo nhìn anh: “Anh biết mật mã?”
“Ừ.”
“Là gì?”
Cố Tích Hoa híp mắt: “Tự em suy nghĩ đi.”
Thẩm Châm: “…………..”
“Hoặc là,” Cố Tích Hoa cười như không cười nhìn cô, “Cố phu nhân ‘phục vụ’…”
Thẩm Châm véo cánh tay anh: “Tiểu nữ thề chết không theo!”
Cố Tích Hoa: “Cô nương rất có khí phách, tại hạ bội phục.”
“Sống làm người tài, chết vì anh dũng hy sinh.” Thẩm Châm nói như sắt thép,
“Hừ, ngươi là phàm nhân làm sao hiểu được phẩm hạnh của bổn cô nương!”
Cố Tích Hoa cười như không cười, ánh mắt xa thẳm.
Mười phút sau, cô gái Thẩm nép trong lòng người nào đó, hai gò má ửng đỏ,
tròng mắt mang theo ánh nước nhìn trái nhìn phải: “…Này, không có máy
quay phim chứ?”
Âm thanh của anh Cố nào đó khàn khàn mang theo ý cười: “Không có.”
Cho nên nói, Thẩm Châm thực ra không có phẩm hạnh.
À, kỳ thật là anh Cố nào đó không có phẩm hạnh.