.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Căn nhà thanh toán tiền một lần, thủ tục còn lại đều giao cho trợ lý của Cố Tích Hoa làm. Trợ lý của Cố Tích Hoa lần trước Thẩm Châm ngã bệnh đã
đưa thuốc qua, bởi vì ngã bệnh nên Thẩm Châm không nhìn thấy, lần này
gặp mặt, ánh mắt Thẩm Châm nhìn Cố Tích Hoa đầy ẩn ý. Cố Tích Hoa nhận
được thông tin từ ánh mắt của cô nàng Thẩm nào đó, anh bất đắc dĩ mỉm
cười, nhưng người ta còn ở đây anh không tiện nói chuyện, Cố Tích Hoa ký xong mấy phần văn kiện trợ lý đưa tới thì giao lại còn dặn dò vài
chuyện về việc nhà cửa, đợi đến lúc chỉ còn lại hai người, Cố Tích Hoa
nói: “Cô ấy đã kết hôn.” Thẩm Châm rất tự nhiên “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Em không hỏi anh giải thích
làm gì.” Vẻ mặt kia như là nói thế này “Ai để ý chứ” “Em không ngại đâu” “Chẳng
phải là đồng nghiệp thôi à” “Em hiểu”.
Cố Tích Hoa gật đầu: “OK.” Anh cũng chẳng nói gì nữa.
Hai người lái xe đi ăn cơm.
Trên đường.
“Lát nữa đi gặp nhà thiết kế, em hãy nói ra ý kiến của mình.”
“Hừ.”
“Hôm nay đi đâu ăn?”
“Hừ.”
“Em xác định không ngại?”
“Không ngại.”
“Ăn món cay Tứ Xuyên không?”
“Hừ.”
Cố Tích Hoa: “…………”
Khi chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, ánh mắt sâu thẳm của Cố Tích Hoa bay qua.
Thẩm Châm: “Được, tới quán ăn món cay Tứ Xuyên đi. Ăn xong chúng mình đi gặp nhà thiết kế.” Cô ưỡn ngực thẳng lưng, dáng vẻ ngoan ngoãn, không còn
là cô gái kiêu ngạo “hừ” mãi như lúc nãy.
Đèn đỏ + ánh mắt của Cố Tích Hoa = lần gặp thứ hai, ngang ngửa với nửa X nửa O ~~o(>_