.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Trong thời gian Cố Tích Hoa ra nước ngoài thì Thẩm Châm trải qua cuộc sống
hằng ngày theo quy luật thế này, đi làm - trang hoàng nhà mới - ngủ - đi làm - trang hoàng nhà mới. Đảo mắt liền tới tháng mười, dấu hiện mang thai của Tống Thanh Vãn bắt đầu
lộ ra, bụng hơi gồ lên, có chút hiện tượng phù thũng, chiếc cằm vốn xinh xắn thon gọn nay trở nên đầy đặn, ngược lại thêm vài phần phúc hậu đáng yêu. Lúc đầu, mỗi ngày Cố Nam Thành đều gọi mười cú điện thoại về nhà,
nay trở thành không đến công ty mà sửa sang lại phòng sách dùng làm
việc, để mỗi ngày ngồi ở nhà trông chừng Tống Thanh Vãn, cô nhìn người
đàn ông còn khẩn trương hơn mình chỉ đành cười trừ, bây giờ mới bốn
tháng thôi, chẳng lẽ nửa năm sau không đến công ty? Cố Nam Thành mặc kệ
những điều đó, anh ta ở nhà cố gắng xử lý công việc, cuộc họp tại công
ty cần anh ta tham gia đều đổi thành họp qua video, mỗi tuần cố định đến công ty nửa ngày, đúng vậy, nửa ngày, bạn không nghe lầm đâu, hơn một
phút đồng hồ cũng không được.
Tháng trước Thẩm Châm còn thử qua thăm Tống Thanh Vãn, nhưng mỗi lần đến, vẻ
mặt cô đều giống như xông lên pháp trường khiến Tống Thanh Vãn hết sức
không vui, hai người bạn thân hơn hai mươi năm gặp nhau lại ngồi cách
nhau tại hai đầu của sofa, sau đó hỏi han ân cần đến mức một người trong đó hướng hai mắt lên trần nhà…
Tống Thanh Vãn biết rõ tính cách của Thẩm Châm, cô không muốn làm chuyện gì
hoặc là sợ chuyện gì, bạn không thể ép buộc, càng ép càng chặt cuối cùng mất cả chì lẫn chài, lòng dạ của cô gái này rất mạnh mẽ. Tống Thanh Vãn cũng biết mỗi ngày Thẩm Châm đến thăm cô đều có áp lực tâm lý rất lớn,
ban đầu khi nhận thấy cô bạn mình lộ thai, trong nháy mắt sắc mặt Thẩm
Châm trắng bệch, đi lại cứng nhắc. Nhưng cho dù thế, mỗi ngày Thẩm Châm
vẫn sang đây thăm cô một lần, Tống Thanh Vãn biết đây là giới hạn của
Thẩm Châm. Nếu đổi là người khác, đừng nói mỗi ngày đến thăm, Thẩm Châm
sẽ trực tiếp quên mất người này cho đến khi người ta sinh con, sau đó cô mới cầm tiền mừng dày cộm đi tham dự tiệc đầy tháng.
Tống Thanh Vãn thấy thế đương nhiên trong lòng cảm động, khi bụng cô lộ ra
rõ ràng không thể nào che giấu thì cô quyết tâm đuổi Thẩm Châm đi, vì
thế sau này trở thành liên lạc qua điện thoại mỗi tuần hai lần.
Vì sao một tuần hai lần chứ? Bởi vì Cố Nam Thành nói tia phóng xạ của di
động không tốt cho người lớn và em bé, một tuần hai lần đã là giới hạn
cao nhất mà anh ta có thể chịu đựng, vì thế anh ta không bao giờ quên
sàng lọc ai có thể nằm trong mười cú điện thoại gọi vào nhà mỗi ngày.
Đây là điển hình của mình muốn làm gì thì làm, không đếm xỉa đến quyền
lợi chính đáng của người khác. Thẩm Châm cười nhạt, nhưng chỉ có thể
giận mà không dám nói gì. Mặc kệ nói thế nào cũng là vì tốt cho Tống
Thanh Vãn, Thẩm Châm không quá dị nghị về vấn đề này.
Ngày quốc khánh được nghỉ dài hạn một tuần, Cố Tích Hoa định để Thẩm Châm
bay qua chỗ anh, kết quả trước khi anh mở lời thì cô đã trần thuật kế
hoạch nghỉ quốc khách của mình, hay lắm, chẳng có chuyện nào liên quan
tới anh. Thăm ông bà Thẩm, thăm hỏi ba mẹ anh, bàn bạc vấn đề trang
hoàng nhà
cửa với Chu Khởi Minh, đi mua đồ dùng trong nhà… Bảy ngày đã
sắp đặt kín lịch. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Cố Tích Hoa,
Thẩm Châm cố tình sắp xếp hợp lý như thế, anh chẳng bới móc ra được lỗi
gì. Anh Cố nào đó cảm thấy mình biến thành oán phu, loại cảm giác này
không nói nên lời.
Thẩm Châm cầm điện thoại cười tủm tỉm: “Thế nào? Thẩm tiên sinh, xin khen ngợi Cố phu nhân hiền lương thục đức.”
Cố Tích Hoa: “Tốt lắm.”
Thẩm Châm sửng sốt, không xác định cảm giác của mình cho lắm, cô hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói tốt lắm.” Bên kia ngữ khí rất bình tĩnh.
Thẩm Châm vẫn có chút không xác định, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được…oán khí của Cố Tích Hoa, cho dù anh ra vẻ trấn định thế nào cũng không thể che
giấu? Là cảm giác của cô có vấn đề ư? Sao Cố Tích Hoa lại có tâm trạng
như thế được?
Tuy rằng không khẳng định, nhưng Thẩm Châm vẫn thử thăm dò hỏi: “Cố Tích Hoa, anh có oán khí?”
Bên kia trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Thẩm Châm cho rằng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, cô chưa từng nghĩ tới ngữ khí của bên kia rất thản
nhiên nói: “Đúng vậy, Cố phu nhân.”
Ngược lại khiến Thẩm Châm không biết nói gì. Thế thì, anh đang oán gì chứ?
“Trong kế hoạch không có anh, Thẩm Châm.” Anh nói vậy.
Thẩm Châm cảm thấy khó hiểu, sao có thể không có anh, về nhà thăm ông bà
Thẩm là để tìm con đường chung giữa vợ chồng, đi thăm hỏi ông bà Cố là
vì làm tốt nghĩa vụ của một nàng dâu, bàn bạc với Chu Khởi Minh về vấn
đề nhà mới là vì cuộc sống sau này của hai người bọn họ. Thẩm Châm lập
tức hiểu ra, nhưng không chắc chắn hỏi: “Anh vốn định bảo em bay qua đó
ư?”
Bên kia lại trầm mặc, sau một lúc lâu mới hừ một tiếng coi như trả lời.
Thẩm Châm cầm điện thoại nhoẻn miệng cười —— Cố Tích Hoa sao anh có thể đáng yêu như thế chứ?
Cô lặng lẽ cười ngây ngô một hồi rồi nói: “Thẩm tiên sinh, em nhớ anh.”
Nghe thấy âm thanh bên kia rõ ràng mang theo ý cười, Cố Tích Hoa có cảm giác thẹn quá hoá giận —— khi nào thì cô gái nhỏ này đã cưỡi trên đầu anh
rồi?
“Thật sự thật sự rất nhớ anh.”
Cố Tích Hoa trầm lặng. Được rồi, em muốn cười thì cười đi. Vợ mình không nuông chiều thì nuông chiều ai chứ?
“Anh mau trở về đi, Cố Tích Hoa.” Âm thanh bên kia rất nhẹ, giống như nỉ non giống như khẽ khàng, tựa như lời âu yếm, Cố Tích Hoa nghe được cơ thể
run lên, trong lòng như có dòng nước ấm áp lại mát rượi chảy qua, âm
thanh bất giác nhẹ xuống: “Ừm, em hãy chú ý sức khoẻ, đừng thức khuya,
ngủ đủ giấc.”
Thẩm Châm ừm một tiếng, hai người quyến luyến thêm chút nữa mới cúp máy.