.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Về chuyện sinh nhật của bọn họ chỉ cách nhau một ngày, Cố Tích Hoa biết
được từ chỗ bà Thẩm, kỳ nghỉ quốc khánh Thẩm Châm trở về nhà, cô nghe bà Thẩm kể lại bà nhận được tư liệu từ Cố Tích Hoa, sự nhận thức của Thẩm
Châm về Thẩm tiên sinh lại sâu thêm một bậc. Gửi mẹ vợ gửi sơ yếu lý
lịch, chậc chậc chậc… loại chuyện này chỉ có Cố Tích Hoa làm ra được.
Bản năng của thương nhân chính là dùng cách thức trực tiếp đơn giản rõ
ràng nhất nhận được tất cả thông tin để đưa ra phán đoán nhanh nhất
chính xác nhất, ở trong mắt Cố Tích Hoa, để mẹ vợ hiểu rõ con rể một
cách nhanh chóng và chuẩn xác nhất, viết sơ yếu lý lịch quả là cách giao tiếp thích hợp nhất. Sau khi Thẩm Châm xem xong bản lý lịch kia, cô biết được chiều cao cân nặng ba vòng xã giao công việc tiền lương sinh hoạt sở thích thói quen của
Cố Tích Hoa tương đối rõ ràng. À, tuy rằng tối qua đã hiểu rất sâu sắc
về phương diện nào đó…
Ngày kỷ niệm kết hôn là ngày 23 tháng 10, sinh nhật Thẩm Châm là ngày 24
tháng 10, sinh nhật Cố Tích Hoa là ngày 25 tháng 10, trình tự này… Thẩm
Châm cảm thấy là anh cố ý.
Cố Tích Hoa bưng bát cháo thịt nạc cho cô, gật đầu: “Ừ, anh cố ý.”
“Vì sao?”
“Những ngày ăn mừng nối tiếp nhau có thể chúc mừng cùng lúc, thời gian tương đối dài, có thể đi du lịch.”
Thẩm Châm: “…Ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật không phải ngày lễ hợp pháp, không được nghỉ.”
Cố Tích Hoa nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm: “Yên tâm, ông chủ của em khẳng định sẽ cho phép nghỉ.”
Thẩm Châm: “………….”
Đợi hai người ăn cháo xong thì trời đã sẩm tối, hôm nay là sinh nhật Cố
Tích Hoa, vốn có tụ tập, nhưng anh đã hủy bỏ, cùng Thẩm Châm làm tổ
trong nhà xem tivi. Thẩm Châm vốn định làm một cái bánh ngọt, nhưng nghĩ tới Cố Tích Hoa không thích đồ ngọt nên thôi, nhưng xem tivi cô vẫn
không yên lòng. Cô cũng ngại nói món quà của mình vốn muốn tặng anh
chính là…cái kia của tối qua, à còn chuẩn bị tỉ mỉ một chút, cô đã mua
chiếc áo ngủ kia… Làm sao đoán được Cố Tích Hoa lẹ như thế, qua mười hai giờ liền trực tiếp ăn sạch sẽ… (cho nên tại một mức độ nào đó hai người tâm linh tương thông).
Cố Tích Hoa phát hiện Thẩm Châm đang gối đầu lên người mình không có tâm
tư xem tivi, anh cũng tưởng rằng tối qua cô quá mệt mỏi nên không có
tinh thần, vì thế anh mặc cô thẫn thờ, anh vô cùng thân thiết xoa mặt
cô, trong phòng khách chỉ có tiếng tivi, thời gian chầm chậm chảy xuôi.
Đương nhiên, nếu không có tiếng rung nhắc nhở có tin nhắn thì bầu không khí
sẽ tốt hơn. Tin nhắn gửi tới đều là chúc mừng sinh nhật, Cố Tích Hoa tắt di động, tiếp tục xoa khuôn mặt Thẩm Châm trên đùi mình mà xem tivi.
Thẩm Châm cảm thấy rối rắm của mình là không cần thiết, quà thì thế nào, đã
bất tri bất giác tặng anh rồi, hơn nữa Cố Tích Hoa tuyệt đối hài lòng.
Cô thì sao, thực ra chỉ thiếu một câu “Sinh nhật vui vẻ” thôi nhỉ? Nghĩ
tới nghĩ lui hồi lâu, Thẩm Châm cảm thấy nên làm thế này đi, vì thế cô
nắm bàn tay trên mặt mình, Cố Tích Hoa cúi đầu nhìn cô, Thẩm Châm cười
cười: “Sinh
nhật vui vẻ.”
Những lời này không bất ngờ nhưng tuyệt đối không thể coi là theo sau, hai
người đang im lặng xem tivi, ờ, được rồi, là Cố Tích Hoa đang xem tivi,
Thẩm Châm đột nhiên nắm chặt tay anh nói “Sinh nhật vui vẻ” rất trịnh
trọng, toàn thân có vẻ nghiêm túc, Cố Tích Hoa sửng sốt, sau đó anh lập
tức nhận ra hồi nãy vì sao Thẩm Châm hồn vía lên mây, anh cảm thấy buồn
cười, anh cúi đầu cọ cọ cái mũi của cô: “Ừ, anh rất vui vẻ.”
Thẩm Châm khẽ đỏ mặt.
Mười giờ hơn, Thẩm Châm đã buồn ngủ, vì thế hai người quay về phòng ngủ, cô
mơ màng đi vào phòng tắm, tắm xong mới phát hiện mình quên lấy quần áo,
Cố Tích Hoa ở phòng sách giải quyết một số công việc của công ty, lúc
trở về anh thấy Thẩm Châm còn chưa tắm xong, anh nhớ lại ban nãy cô đi
thẳng vào phòng tắm hình như không lấy đồ ngủ, anh liền hỏi: “Em lấy đồ
ngủ chưa?”
Thẩm Châm vừa định gọi Cố Tích Hoa thì đã nghe anh nói thế, cô mau chóng trả lời: “Chưa, trong ngăn chính giữa của tủ quần áo.” Cô nghe tiếng Cố
Tích Hoa mở cửa tủ mới chợt nhớ ra —— hình như cô…đặt chiếc áo ngủ kia…ở đó…hơn nữa hình như…cố ý…đặt ở trên cùng… Thẩm Châm cảm thấy choáng
váng. F*ck! Lát nữa anh lấy áo ngủ kia thì làm sao đây?
Bên này còn chưa nghĩ xong thì cửa đã được mở ra, một đôi tay luồn vào, anh lấy…
Mặt Thẩm Châm hơi nóng, cầm không được, không cầm cũng không được. Chẳng lẽ không mặc đồ ra ngoài? Nghĩ tới điều này Thẩm Châm quyết đoán cầm lấy.
Dù sao có mặc cũng tốt hơn không mặc nhỉ? Cô gái Thẩm suy nghĩ không
chắc chắn.
Khi Cố Tích Hoa lấy áo ngủ cho Thẩm Châm anh chẳng suy nghĩ gì cả, thậm chí không để ý mình đã lấy bộ nào (lúc ấy trong đầu Thẩm tiên sinh còn suy
nghĩ công chuyện hồi nãy), vì thế khi Thẩm Châm bước ra, Cố Tích Hoa
đang ngồi bên giường suy nghĩ công việc trong đầu, trong tích tắc ánh
mắt anh trở nên sâu thẳm.
Đồ ngủ bằng vải lụa màu đen hơi mỏng, đường nét vừa người, vải vóc rất ít, che trên lộ dưới, che dưới lộ trên, Thẩm Châm kéo tới kéo lui, kết quả
—— Cố Tích Hoa thấy cả phần trên lẫn phần dưới.
Nhận thấy ánh mắt của Cố Tích Hoa, Thẩm Châm hơi sợ hãi, cô do dự nhỏ giọng
nói: “…Không phải cái này.” Hiện tại cả người cô còn đau, thật sự không
còn dũng khí lăn lộn trên giường lần nữa. Ánh mắt nóng cháy dừng trên
người mình, Thẩm Châm không được tự nhiên cho lắm, cũng chẳng dám động
đậy, Cố Tích Hoa cất tiếng, âm thanh trầm thấp: “…Vậy đổi cái khác.”
Vì thế đêm nay, Thẩm Châm thay đồ ngủ bốn lần, à, là do Cố Tích Hoa thay cho.