.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Sau khi đưa đến bệnh viện được bác sĩ kiểm tra nói rằng không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, thần kinh suy sụp nửa ngày của Thẩm Châm giờ đây mới dần dần thả lỏng. Thế nhưng, mặc dù Tống Thanh Vãn không
sao, khuôn mặt của Cố Nam Thành vẫn đen thui. Lúc Thẩm Châm đi vào, cô thấy rõ ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nam Thành như
phóng ra băng giá. Cô tự biết đuối lý, rề rà đi qua ngồi xuống nắm tay
Tống Thanh Vãn, không nói năng gì. Cố Nam Thành đang gọt táo cho Tống
Thanh Vãn, đúng lúc Thẩm Châm lọt vào tầm mắt anh ta. Anh ta chỉ cần nhớ lại tình cảnh lúc ấy là huyệt thái dương liền giật bần bật, muốn che
giấu cảm xúc cũng chẳng được. Tống Thanh Vãn hiểu Cố Nam Thành hơn ai
hết, anh ta giận người bạn thân của cô lại đứng xa rối rắm ám ảnh thời
thơ ấu của mình mà mặc cô bất lực ngã dưới đất. Lúc đó nếu cô xảy ra
chuyện gì thì anh ta thực sự không bảo đảm mình có thể làm ra chuyện gì, Cố Tích Hoa đừng hòng giữ chặt anh ta.
Có lẽ Thẩm Châm cũng nhớ lại tình cảnh trước đó, viền mắt cô lại đỏ, nước
mắt mặn chát làm sưng viền mắt, vừa đau lại nóng. Tống Thanh Vãn cảm
thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Nam Thành lăng trì quá bạo lực, cô vẫy tay bảo anh ta đi ra ngoài để hai cô trò chuyện. Cố Nam Thành gọt táo xong, lấy hột ra, cắt thành miếng nhỏ rồi mới đứng lên, ánh mắt lạnh như băng vẫn còn dừng trên người Thẩm Châm.
Cố Tích Hoa đứng ngoài cửa tầm mắt lạnh lùng, Cố Nam Thành có thể cảm nhận được tầm mắt kia, anh ta giương mắt nhìn qua, sau đó lại nhìn trở về,
cảm giác lạnh lẽo giảm một nửa, nhưng lời nói chẳng ôn hoà tí nào: “Ngay cả đỡ cô ấy cô cũng chẳng chịu làm, cô có nghĩ tới kết quả một xác hai
mạng không? Thanh Vãn chết rồi lương tâm cô có tha thứ cho cô được
không?! Cô không vui vẻ thì Cố Tích Hoa cũng đau lòng, cô có từng nghĩ
cho anh ấy không hả?! Thai phụ không phải là nguyên do tạo thành chuyện
kia, mà chính là trong lòng cô. Cô vì một người lòng dạ hiểm độc mà tổn
thương những người cô yêu thương nhất, cô không thấy xấu hổ sao Thẩm
Châm?!” Nói xong anh ta mặt lạnh ra ngoài.
Khuôn mặt Thẩm Châm trắng bệch không còn chút máu. Nước mắt chảy đầy mặt.
Cố Nam Thành ra cửa, bên ngoài khuôn mặt Cố Tích Hoa càng lạnh càng đen
hơn, ánh mắt đâm xuyên đến nỗi anh dốc sức mười mấy năm trong thương
trường cũng không chịu nổi.
“Cám ơn.” Cố Tích Hoa vô cùng gian nan thốt ra những từ này.
Cố Nam Thành bực bội: “Không phải vì anh.” Nếu Tống Thanh Vãn không vừa
khóc lại quậy còn chiến tranh lạnh với anh ta thì anh ta không cùng bọn
họ ồn ào một trận như vậy.
Cố Tích Hoa gật đầu đi vào.
Trông thấy nước mắt của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa đau lòng. Anh nhớ lại tiếng
khóc thảm thiết của cô tại quán cà phê, anh càng đau lòng hơn, anh đi
qua ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô, âm thanh trầm thấp lại
dịu dàng: “Chẳng phải đã không có chuyện gì sao, đừng khóc……”
Thẩm Châm ôm chặt anh.
Nước mắt thấm qua áo sơ mi làm nóng làn da trên lưng anh, nóng đến nỗi mạch
máu cháy bỏng trong trái tim. Anh đột nhiên
có chút hối hận vì đã mạnh
mẽ mở ra hồi ức mà cô không muốn nhớ lại nhất, còn khiến cô tràn ngập áy náy. Đau khổ của cô cũng là đau khổ của anh.
Không phải là đứa nhỏ thôi sao, từ từ rồi đến không được sao… vì sao anh không muốn làm thế.
Tống Thanh Vãn nhìn ra tình yêu vô hạn và trái tim không đành lòng trong mắt anh, e rằng một cái mềm lòng của Cố Tích Hoa liền phí công nhọc sức,
hiện tại Thẩm Châm đã không bài xích thai phụ, tiếp xúc gần hơn, đồng
thời không có cảm giác sợ hãi, mặc dù có lẽ là do cô bị doạ nên giờ chưa bình tĩnh lại, nhưng dù sao đây cũng là tiến bộ phải không?
Tống Thanh Vãn rất hiểu Thẩm Châm, chỉ có va chạm kịch liệt mới có thể để cô phá vỡ tư tưởng vốn có của chính mình, từ từ rồi giải quyết không phải
là cách thích hợp cho Thẩm Châm. Cô dừng một chút nói: “Tích Hoa anh ra
ngoài trước đi, em và Thẩm Châm trò chuyện một chút.”
Cố Tích Hoa liếc nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Được.” Anh khom người lau
nước mắt cho Thẩm Châm, rồi hôn cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, được không?”
Thẩm Châm đỏ mắt gật đầu.
“Anh yêu em, Cố phu nhân.”
Thẩm Châm cảm thấy mình lại muốn khóc lớn một hồi.
Chờ Cố Tích Hoa đi ra, trong phòng là một mảnh im lặng.
“…Tớ xin lỗi.” Thẩm Châm cúi đầu.
Tống Thanh Vãn nắm tay Thẩm Châm, âm thanh vẫn như thường, dịu dàng nhẹ
nhàng: “Tớ biết chuyện kia có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, Thẩm Châm.”
“Tớ không trách cậu.”
Thẩm Châm ngẩng đầu, Tống Thanh Vãn nhìn cô cười: “Nếu tớ xảy ra chuyện,
người khổ sở nhất là cậu, Cố Nam Thành, và ba mẹ tớ. Lúc ấy cậu ở ngay
tại đó, nỗi khổ của cậu khẳng định lớn hơn bọn họ. Từ trước đến nay cậu
không bao giờ muốn tớ gặp chuyện chẳng may… Cuối cùng cậu vẫn lại đây,
không phải sao?”
Thẩm Châm nắm chặt tay cô.
Tống Thanh Vãn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: “Những người từng mang ác ý
tổn thương cậu không thể là lý do khiến cậu đi tổn thương người cậu yêu. Tớ không phải nói tớ, tớ nói là Cố Tích Hoa.”
Thẩm Châm gật đầu: “Tớ biết.”
“Anh ấy rất muốn có con.”
“Tớ biết.”
Tống Thanh Vãn cảm thấy những lời này đủ rồi, không thể dùng sự thật ép cô
lần nữa. Trong lòng Thẩm Châm có thể nhận ra cái gì quan trọng hơn hiện
thực.
Cô và Cố Tích Hoa cùng diễn màn này, rốt cuộc có nhận được kết quả họ mong muốn không thì phải xem họ quan trọng bao nhiêu trong lòng Thẩm Châm.