TRỪ CÁI MỒ TỔ NHÀ ÔNG!Edit: Yunchan*** Thành Lâm Uyên, tửu lâu Cát Tường.
Sau giờ đóng cửa, bên trong tửu lâu vắng bóng khách khứa, chỉ còn lại ba hỏa kế, bốn người đầu bếp, và một chưởng quỹ béo múp đang híp đôi mắt hí, gảy bàn tính lạch cạch.
Địa vị của đầu bếp ở tửu lâu này giống như món ăn chiêu bài trên thực đơn vậy, tiền công bị cắt xén không nhiều, thế nên bọn họ lãnh tiền rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Đến lượt Hàn Ngâm bước lên, cô cười tươi rói, mắt mang chờ đợi.
Chưởng quỹ béo lia mắt qua liếc cô, vừa gảy bàn tính vừa lầm bầm.
"Hai ngày đầu tháng ngươi bị bệnh, trừ mười văn tiền công."
Hàn Ngâm ngớ ra: "Bệnh thì bệnh, nhưng ta cũng làm đâu có ít."
"Sai!" Chưởng quỹ béo cười híp mắt nói: "Bị bệnh thì làm việc cũng không nhanh nhẹn, còn làm lỡ đủ thứ chuyện, chưa kể ngươi bị cảm mạo, lúc nhảy mũi hù chạy ba người khách với hai thiếu gia đang gọi thức ăn!"
Lão cân đo đong đếm tiếp: "Khoan, trừ ngươi mười văn tiền công còn hơi ít, thế này đi, trừ thêm năm văn nữa."
Ngón tay gảy gảy, bàn tính lại kêu lên lạch cạch.
Chưởng quỹ béo sung sướng tính tiếp: "Còn hai ngày trước, ngươi làm bể mất năm cái đĩa."
Hàn Ngâm thanh minh: "Đó là bị khách nhân ngáng chân, tại sao lại trách ta! Huống chi..."
Câu tiếp theo của cô còn chưa có cơ hội thốt ra, chưởng quỹ béo đã đanh mặt, khí thế cắt ngang lời cô: "Tôn chỉ của tửu lâu chúng ta là gì?"
Hàn Ngâm hậm hực: "Khách nhân luôn đúng..."
"Chính xác!" Chưởng quỹ béo vỗ bộp vào quầy: "Khách nhân đúng, chuyện đó chính là ngươi sai! Làm bể năm cái đĩa đều là sứ Thanh Hoa thượng đẳng, mỗi cái mười văn tiền, trừ ngươi thêm năm mươi văn tiền."
Ngón tay gảy gảy, bàn tính lại kêu lên lạch cạch.
Chưởng quỹ béo tính mãi tính mãi, đến cuối, tiền công tới tay Hàn Ngâm chỉ có hai mươi văn tiền còm.
Hàn Ngâm nhìn tiền đồng nằm rải rác trên bàn, rồi nhòm qua chưởng quỹ béo đang cười sáng lạn như tiết trời vào xuân, cô hít vào một hơi lạnh nói: "Tiền công đầy đủ là một tháng ba trăm văn, chưởng quỹ ông không biết xấu hổ chỉ trả cho ta bằng này á?"
Cặp mắt đậu của chưởng quỹ béo nhất thời bắn ra mũi nhọn bén ngón: "Hai mươi văn, đủ rồi!"
Hàn Ngâm nhướng mày: "Đủ ăn hay đủ mặc?"
Chưởng quỹ béo rướn cái thân ục ịch ra nhìn thẳng vào cô: "Thời tiết đang nóng dần, áo mỏng đã đủ mặc khỏi cần thêm, về phần ăn, đồ ăn thừa của khách nhân ngươi cứ ăn tùy thích, nhưng nhớ phải ghi vào sổ, để cuối tháng trừ vào tiền công của ngươi."
"Trừ trừ trừ! Trừ cái mồ tổ nhà ông!" Hàn Ngâm hết nhịn nổi, đập vào quầy, làm mấy đồng tiền nhảy bật lên leng keng: "Chữ trừ ông viết nhiều quá rồi đó, còn tưởng ông là cái mắt tiền, viết một chữ là một đồng tiền!"
"Phản rồi!" Chưởng quỹ béo tức tới nỗi thở hồng hộc, hai cái tay ú đập thẳng xuống, gom tiền về: "Không nghe lời, chửi chưởng quỹ, làm nhục mộ phần tổ tiên chưởng quỹ, trừ ngươi thêm mười văn tiền công!"
"Tiểu gia ta không thèm làm nữa!" Ngọn lửa phẫn nộ trong ngực Hàn Ngâm vèo một phát bốc thẳng lên đầu, cô vớ ngay cái bàn tính trên quầy ném lên mặt chưởng quỹ.
Ném xong, chỉ vào mũi lão mắng: "Không làm thì không làm, nhưng sổ sách vẫn phải tính với ông cho sòng phẳng! Hai ngày đầu tháng ta bị bệnh, đó là do ông truyền nhiễm! Còn nữa, nhảy mũi hù ba người khách chạy chính là ông, hai thiếu gia gọi thức ăn, cũng là do con mắt hèn mọn của ông nhìn chòng chọc vào túi tiền dọa họ chạy mất dép, mấy thứ này đừng đổ hết lên đầu ta! Ngoài ra, khách nhân làm bể đĩa đã bị ông bắt chẹt bồi thường một trăm văn tiền, ông dựa vào đâu còn trừ ta nữa?"
Cô mắng xối xả một thôi một hồi, chợt nghe chưởng quỹ béo quát lên rung trời động đất: "Ngươi là cái cọng hành gì, lại dám đánh ta!"
"Câm miệng! Ta đây cứ đánh!" Hàn Ngâm tung thêm một quyền, thụi vào mắt phải lão.
Thân thể chưởng quỹ mỡ màng yếu đuối, nào có sức đánh trả, bưng con mắt phải hét tiếp: "Lẹ lên! Lẹ lên! Các ngươi chết rấp hết rồi hả! Bắt nó lên quan lẹ lên!"
"Bốp ——"
Vừa dứt lời, hốc mắt trái đã bị Hàn Ngâm tẩn thêm một quyền: "Lên quan cái gì? Lên quan phải trả tiền đấy nhé! Không có chừng mười lượng bạc thì đừng hòng thắng, nhưng đi gặp đại phu thì được giảm giá, chỉ cần một trăm văn thôi, dù sao cũng gặp, thôi thì để ta tặng thêm cho ông vài vết thương, cho ông kiếm chút lợi!"
Cô vừa nói vừa đánh bịch bịch tiếp, tay vớ trúng cái gì đều ném tuốt lên cái mặt béo phì của chưởng quỹ, ném hết chén trà rồi tới sổ sách, ném hết sổ sách thì ngay cả tráp tiền cũng giơ lên phang.
"Rầm" một tiếng, tiền trong tráp bạc đều rơi leng keng đầy đất.
Hàn Ngâm tiện tay cúi người xuống,
nhặt một thỏi bạc vụn cầm trong tay ước lượng, sau đó ngoe nguẩy bước đến trước mặt chưởng quỹ béo: "Nhìn cho rõ, hai lượng bạc, lấy của ông không nhiều đâu, còn thiếu một lượng bạc đấy nhé, coi như trả tiền trị liệu cho ông, coi như ông không bị đánh không công!"
Cô nói xong thì nhét bạc vào trong ngực, quay người chạy ra ngoài.
Hai hỏa kế còn lại thầm căm chưởng quỹ béo đã lâu, đứng bên nhìn mà hả lòng hả dạ, tất cả đều giở trò hai mặt, câu giờ tới tận lúc này mới xông lên bắt cô, lại bị cô luồn qua khe hở giữa hai thân thể linh hoạt như một con các chạch.
Chạy ra tới bên ngoài tửu lâu, Hàn Ngâm nhìn hai bên một chút, sau đó đưa tay xé cờ hiệu treo trên cao xuống, quẳng bẹp xuống dưới chân, hung hăng đạp đạp, đạp xong còn "Phì phì" hai tiếng, cuối cùng chui vào biển người trên phố, chạy thẳng về hướng ngoài thành.
Cùng lúc đó bên trong tửu lâu Cát Tường, chưởng quỹ béo nằm sải lai trên đất, vừa khóc rống vừa với tay nhìn theo, tru lên thống thiết: "Đừng chạy! Ngươi chỉ mới trả tiền trị liệu, còn tiền thuốc men nữa mà...."
Hai hỏa kế cười lăn lộn, chưởng quỹ béo này đúng là trong mắt chỉ có mỗi tiền, chỉ cần tiền chứ chả cần mạng!
Hàn Ngâm đánh người xong, cũng trút hết ác khí dồn nén suốt ba tháng trời, lúc đầu còn thấy rất hả hê, thế nhưng sau khi ra khỏi thành rồi bước chân lại dần nặng trĩu.
Náo loạn trận này xong thì không thể nào sống ở thành Lâm Uyên được nữa, nhưng thiên hạ to lớn, tình đời ở đâu cũng bẩn thỉu như nhau, đổi chỗ khác cũng chưa chắc tốt hơn, chết người là cô vừa qua sinh thần tuổi mười ba, cơ thể dần nảy nở, qua hai năm nữa thì muốn cải nam trang cũng khó khăn, gặp chuyện phiền phức cũng nhiều hơn hiện tại.
"Chết tiệt!" Hàn Ngâm không nén được u sầu, dùng sức đá bay một hòn đá nhỏ dưới chân.
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, có buồn đời hơn thì cũng chẳng có tác dụng gì, cô nhanh chóng điều hòa lại tâm trạng, phân biệt phương hướng, nhắm hướng ngôi miếu hoang mà cô từng cư trú trước đây bước tới.
Lúc này trời đã sập tối, ánh trăng đầu hôm treo ở lưng chừng núi vẫn còn tờ mờ chưa tỏ, khiến cô chỉ có thể phân biệt được lờ mờ con đường dưới chân.
Xuân hàn se lạnh, gió đêm càng thêm rét buốt, thổi táp vào người thấu đến tận xương.
Hàn Ngâm siết chặt cái áo mỏng tanh trên người, rảo bước nhanh hơn. Nhưng đúng lúc này bầu trời trước mặt đột nhiên rơi xuống một vật gì đó, "Bộp" một tiếng nện xuống chỗ cách cô hơn một trượng, làm bụi bặm bay tứ tán.
Thứ gì thế?
Cô tò mò bước lại gần, nhưng còn chưa thấy rõ, cổ chân phải đã bị siết chặt.
Cúi đầu, giật bắn, Hàn Ngâm bất ngờ nhảy bật lên như bị kim đâm, ngay sau đó gập eo phủi phủi chân phải mình, còn ra sức giẫy hai cái mới giẫy được thứ đáng sợ ra khỏi chân.
Đúng là gặp quỷ mà!
Trên trời lại rớt xuống một người sống sờ sờ! Còn thứ níu chặt cổ chân cô chính là bàn tay trắng bệch máu me be bét của người nọ!
Hàn Ngâm hít sâu một hơn cố bình tĩnh lại, mắt nhìn thẳng, chân bước nhanh qua, nhưng mà....
Cô ngẫm nghĩ chút bèn đi giật lùi, đưa tay lật mặt người nọ lên xem thử.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, lộ ra một gương mặt đầm đìa máu tươi, tóc tai dính bết vào nhau.
Quá xấu! Quá khiếp!
Cô nhíu nhíu mày, cuống cuồng thả tay ra, bỏ người nọ lại, chạy té khói.
~ Hết chương 1 ~