Thói quen trong mộngEdit: Yunchan***Hàn Ngâm sống hơn mười năm, cô không tính kế người khác đã đỡ lắm rồi, có khi nào lại bị người ta mưu hại tàn ác thế này đâu? Đả kích hơn chính là kẻ mưu hại cô còn là người của ngàn năm trước, cô chẳng những không có đường phản kháng, mà còn không có cơ hội báo thù!
Bi phẫn, ủ rũ, thống khổ...
Lúc này cô đang chìm đắm trong tâm trạng tiêu cực của bản thân, nên hoàn toàn không để ý tới tình hình chung quanh, chỉ càng nghĩ càng thương tâm, lại dựa sát vào Mộ Thập Tam, khóc nấc: "Loại chuyện này hình như là tối kỵ của môn phái... nếu chưởng môn với sư phụ không chịu tha thứ cho ta, thì ta biết làm sao bây giờ..."
Chuyện này sao...
Mộ Thập Tam không biết La Cẩn và Lệ Thanh Hàn sẽ có thái độ gì với chuyện này, thế nhưng hắn biết Lạc Vân Khanh nhất định sẽ hiểu lầm. Bởi vì lúc Lạc Vân Khanh đi ra từ trận thất tình lục dục sắc mặt đã trắng bệch, lúc này nghe nửa đoạn hội thoại cực dễ khiến người ta liên tưởng này của Hàn Ngâm, sắc mặt lại càng tái xanh.
Cảm giác này, sao lại thú vị như vậy!
Mộ Thập Tam thừa nhận mình có một hứng thú tội ác, khóe môi cong lên không dằn được, thật là muốn cười.
Hơn nữa không chỉ Lạc Vân Khanh, mà Giang Tĩnh Dạ của Tru Yêu môn cũng vừa phá trận ngay đúng lúc này, sau khi thấy hắn thì chợt ngẩn người, cả gương mặt toàn là khiếp sợ và vui sướng, nhưng sao hắn không nhớ là mình biết cô ta?
Thật là càng lúc càng thú vị...
Mộ Thập Tam rũ mắt nhìn Hàn Ngâm vẫn đang mù mờ không biết, còn kéo y phục hắn chùi nước mũi, ánh mắt dịu dàng như nước.
Xem ra mắt nhìn của hắn không sai chút nào, từ đầu đã nhìn ra cô nhóc này có tài gây họa trời sinh, mặc dù lơ mơ không biết, cũng có thể chọc ra một trận gà bay chó sủa.
Hoặc phải nói rằng, ở cạnh cô sẽ mãi mãi không buồn chán, có thể nhìn cô bắt nạt người khác, không thì sẽ liên thủ với cô bắt nạt người khác, lúc không có ai để bắt nạt thì cũng có thể lôi cô ra bắt nạt, vì phản ứng của cô sau khi bị bắt nạt, muốn giậm chân giận dữ nhưng lại bị lý trí kiềm nén, loại biểu cảm mâu thuẫn ẩn nhẫn này thật là dễ nhìn.
Quan trọng nhất là năng lực kháng đả kích của cô quá mạnh mẽ, da mặt còn đủ dầy, dù cho bắt nạt chà đạp cô bao nhiêu lần thì cô vẫn tràn đầy sức sống, nghị lực vô hạn. Thỉnh thoảng có thể đánh trả lại một đòn, sau đó còn mặt dày mày dạn bám vào đó mà leo lên. Không như những người khác, một câu nói nặng, không phải khó chịu buồn bực thì chính là trưng ra bản mặt mẹ kế, không nữa thì chính là khóc lóc sướt mướt, hoảng hốt vô hạn, làm người nhìn phát phiền.
Mộ Thập Tam chỉ liếc qua một thoáng rồi lập tức phớt lờ hai người vừa xông ra khỏi trận thất tình lục dục đang nhìn bọn họ chằm chằm, hắn chỉ hỏi Hàn Ngâm: "Khóc xong chưa?"
"Chưa xong!" Hàn Ngâm vốn tính kiên cường trời sinh, từ nhỏ đến lớn dù có khổ hơn nữa cũng đều cắn răng vượt qua, cực ít khi yếu đuối thống khổ, cho nên trận khóc này, cũng như trút hết toàn bộ tủi thân uất ức dồn nén cả đời, làm lòng thật dễ chịu, hiếm khi được buông thả bản thân một lần, thế là cứ làm cho thả cửa: "Ngài đừng làm ồn, để ta khóc nghiêm túc một trận coi."
Khóc nghiêm túc một trận...
Loại cảm giác khóe môi giật giật chỉ muốn phá lên cười thật to này, đến cùng là sao đây!
Mộ Thập Tam cố nén cười, nói: "Tốt nhất thì chờ lát nữa ngươi hãy khóc tiếp."
Hàn Ngâm thút thít: "Tại sao?"
Mộ Thập Tam có vẻ mừng tai vui họa, nói: "Bởi vì hình như có người muốn tìm ngươi tính sổ."
Có ý gì?
Hàn Ngâm khóc tới mức mờ mịt, chỉ quay gương mặt đã lem nhem nước mắt của mình lại theo bản năng, sau đó nhìn qua vành mắt sưng đỏ, thấy hai người với hai sắc mặt trắng bệch. Một người mặt như sương lạnh, trông có vẻ đang cố hết sức để kiềm chế tức giận, đây là của Lạc Vân Khanh. Người còn lại thì cắn chặt hàm, đang nhìn cô chằm chằm với vẻ phẫn hận, đây là của Giang Tĩnh Dạ.
"Các người..."
Thấy họ đi ra, Hàn Ngâm mừng rỡ chưa được một giây, ngay sau đó phát hiện ánh mắt hai vị này nhìn mình đều có chút bất thiện, cô mới hoàn hồn lại, ý thức được tay mình đang ôm chặt eo Mộ Thập Tam, còn Mộ Thập Tam, thì lại trưng ra cái dáng khoanh tay đứng nhìn, cứ như đang chuẩn bị đồ nhắm chờ cô hát tuồng.
May mà đầu óc cô nhanh nhạy, đối mặt với tình huống bất ngờ này cũng không bị loạn thần kinh, mà bình tĩnh lại rất nhanh, chẳng những cô không nhảy dựng lên, trái lại còn bổ nhào vào lòng Mộ Thập Tam lần nữa, vừa khóc vừa nói: "Ca ca xa lạ ơi, hóa ra huynh chưa có chết! Đây thật là... thật là tốt quá... ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại huynh nữa..."
Phản ứng này của cô thật sự là vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người!
Ba nét mặt với ba sắc thái khác nhau, trong lòng không hẹn mà cùng thầm than một tiếng...
Giả bộ như thật!
Nhưng mà tránh được nhất thời, chứ không tránh được cả đời, ba người đều không phải đồ ngốc, không ai nói tiếng nào, như muốn xem thử vở hài kịch này cô định hát tiếp thế nào, nhất là Mộ Thập Tam, giả vờ như không biết Hàn Ngâm đang lén lút nhéo hắn nhờ hắn giải vây.
Bọn chết dẫm này!
Hàn Ngâm nào có tuồng gì để diễn nữa, chỉ vừa khóc vừa mắng thầm trong lòng, cuối cùng chẳng còn lý do gì để làm lơ hai người còn lại mà ôm Mộ Thập Tam khóc tiếp nữa, cô đành phải đứng lên quay người lại, vừa lấy ống tay áo lau nước mắt, vừa kéo tay Giang Tĩnh Dạ, kêu lên ngọt lịm: "Giang tỷ tỷ, đây là vị ca ca xa lạ mà tỷ tìm ta hỏi thăm, ta không ngờ còn có thể gặp lại y, ờ... hình như tỷ quen y hả, vậy hai người cứ từ từ ôn chuyện nhé, ta..."
Cô liếc mắt nhìn Lạc Vân Khanh, nói với vẻ chột dạ: "Lạc sư huynh, Tích Tích vẫn chưa phá được trận, muội hơi lo cho cô ấy, huynh chờ muội xem thử tình hình của cô ấy trước đã..."
Ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách!
Nói rồi Hàn Ngâm giật phắt tấm trận đồ thất tình lục dục trên bàn, sau đó không sợ chết gõ lên sừng của con Hải Trãi nằm bên cạnh, giục nó: "Đi mau đi mau!"
Cô đã là Tông chủ Ngũ Hành tông, nên đương nhiên Hải Trãi cũng không thể cãi lại mệnh mệnh của cô, đành phải nhấc bốn vó đạp mây bay nhanh đi, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Ba người còn lại trên điện, giá nào cũng không ngờ được Hàn Ngâm lại vô sỉ tới trình độ này, bỏ lại cục diện rối bời mà chẳng thèm giải thích, trực tiếp cắm đầu bỏ chạy!
Trong đó Mộ Thập Tam là vừa bực mình vừa buồn cười nhất, vì
cô đi lần này, người phải dọn dẹp cục diện rối rắm lại biến thành hắn.
Hừ hừ, món nợ này, về rồi nhất định phải tìm cô tính kỹ một lần!
Oán thầm thì oán thầm, nhưng một khi Mộ thập Tam đã quyết định chuyện gì thì sẽ thẳng thắn dứt khoát chứ không dài dòng, do đó nhìn về phía Lạc Vân Khanh trước, ném cho hắn một câu: "Đi xem bức vẽ trên điện, lát nữa có việc muốn tìm ngươi thương lượng."
Lạc Vân Khanh khẽ gật đầu, mím môi làm theo lệnh.
Sau đó Mộ Thập Tam mới quan sát Giang Tĩnh Dạ từ trên xuống dưới, hỏi: "Nói đi, cô là ai, tại sao lại tìm Hàn Ngâm hỏi thăm ta?"
Tâm trạng của Giang Tĩnh Dạ có vẻ hết sức phức tạp, cắn môi một cái, rồi bước lên quỳ xuống: "Thập Tam công tử, công tử không nhớ ta thật sao?"
Một tiếng "Thập Tam công tử" thoáng chốc đã mở ra hồi ức xưa cũ niêm kín từ lâu của Mộ Thập Tam, nhưng dù mắt hắn trở nên sâu hơn, nhìn thật kỹ Giang Tĩnh Dạ đang quỳ gối trước mặt, thì vẫn không có chút ấn tượng gì với cô.
Trong khi đó, bên ngoài Vân Trung điện.
Hàn Ngâm nằm trên một thảm cỏ rộng, thở dốc liên hồi: "Nguy hiểm thật!"
Nếu cô không phản ứng nhanh, thì suýt chút nữa đã bị tóm rồi!
Tuy bị tóm cũng chẳng nguy tới tính mạng, nhưng lòng cô lại phải chịu tra tấn.
Ấy, không phải cô sợ đối mặt với Giang Tĩnh Dạ đâu, cô không nợ cô ta gì cả, lừa thì lừa, có gì ghê gớm đâu. Mà người cô không dám đối mặt chính là Lạc Vân Khanh, quả thực có thể tưởng tượng ra cặp mắt lạnh lùng của hắn, lúc nhìn cô sẽ lộ ra vẻ thất vọng cỡ nào...
"A, phiền quá, phiền quá đi, không muốn nghĩ nữa!" Hàn Ngâm che mặt lăn lộn trên cỏ, nhưng lát sau đã đỏ mặt ngồi dậy.
Chẳng còn cách nào, cô vẫn không cầm lòng được hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc nãy, cố nhớ lại vì nguyên nhân gì mà lại khiến cô nhào vào lòng Mộ Thập Tam khóc thoải mái như thế.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cô bỗng chột dạ phát hiện, chính là do thói quen mà ra!
Nhưng không phải thói quen ngoài đời thật, mà là trong giấc mộng ở khách điếm Mộng Tử...
Ở trong mộng, cô và Mộ Thập Tam cùng vượt qua năm tháng, tuy chưa tới mức tình chàng ý thiếp, thế nhưng hai người đã cực kỳ tự nhiên thân thuộc. Lúc cô gặp chuyện vui, có thể cười thả cửa với hắn mà không hề kiêng nể, lúc cô tức giận, cũng có thể thoải mái nổi giận với hắn. Ở trước mặt hắn, cô sống rất thật với bản chất, hoàn toàn không có chút dối trá nào.
Thật thống khổ...
Sau khi tỉnh mộng, cô đã tự nói với mình vô số lần, đó chỉ là giả! Quên đi quên đi quên hết đi! Nhưng tới khi đối diện với hắn thật sự, dù đầu óc cô vẫn tỉnh táo, nhưng thói quen dưỡng thành trong mơ đã ăn sâu vào tiềm thức, nó chi phối từng cử chỉ của cô theo bản năng, làm ra những phản xạ "Quen thuộc".
Chết người là không chỉ có thế!
Cô không thể đổ hết mọi tội lỗi lên cử chỉ vô tâm của mình được, vì sau khi khóc xong một trận, có một thoáng tỉnh táo, cô bối rối nhận ra hình như mình đã quá thân mật với hắn. Khi đó cô cũng muốn sửa chữa sai lầm của mình ngay lập tức, cách xa hắn nhanh nhanh. Nhưng hắn không cản cô, mà lòng cô thì lại không muốn. Thế nên cô cứ giả bộ không biết, giả bộ mơ hồ, giả bộ không nghĩ tới bất cứ thứ gì, chỉ miệt mài khóc trong lòng hắn, khóc mãi khóc mãi, tới khi cô thật sự quên hết mọi thứ, tới khi nhóm Lạc Vân Khanh xuất hiện.
"Toi rồi!" Hàn Ngâm rên lên một tiếng, rồi lại nằm ngửa ra trên cỏ lăn qua lăn lại.
Làm sao bây giờ!
Cô rất không muốn, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, cô thích hắn mất rồi...
Không chỉ ở trong mộng, mà ngay cả hiện thực cũng y hệt!
Cô thích hắn trong hiện thực, nên mới muốn mơ thấy hắn, bước vào trong mộng để thích hắn.
Cô thích hắn ở trong mộng, cho nên ở hiện thực cũng không thể quên được hắn, vẫn thích hắn như cũ.
Nguyên nhân kết quả bên trong có hơi hỗn loạn, hệt như suy nghĩ của cô lúc này. Nhưng mặc dù là một đống hỗn loạn, trong đó vẫn có một ý niệm rất rõ ràng...
Bất kể thật hư, cảm giác mà hắn cho cô vẫn hoàn toàn giống nhau, động tâm, nhưng thân phận của hắn...
Hải Trãi bực mình đạp hai chân, lạnh mắt nhìn Hàn Ngâm cứ lăn qua lăn lại trong bụi cỏ, rốt cuộc hết nhịn nổi, lên tiếng hỏi cô: "Trên người ngươi có rận à?"
"Sư tử gì(*)?" Hàn Ngâm lơ mơ ngồi dậy, tới khi nhìn thấy bộ lông xanh của nó mới tỉnh óc lại, xỉ nó một tiếng: "Ngươi có rận mới cần lăn bậy trên đất! Ta thế này là đang suy nghĩ chuyện phiền lòng!"
(*) Sư tử đồng âm với Sắt tử (Con rận), nên Hàn Ngâm mới nghe lầm."Hừ!" Hải Trãi nghiêng đầu sang chỗ khác: "Nhân loại đúng là thích tự tìm phiền não!"
Tự tìm phiền não...
Bốn chữ này khiến Hàn Ngâm giật mình, vì cô sực nhớ tới câu nói kia của Mộ Thập Tam: Trên đời vốn vô sự, chỉ có con người tự chuốc ưu phiền! Chỉ cần không thẹn với bản tâm, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Thế thì, thích hắn chính là xuất phát từ bản tâm, cũng đâu phải làm chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao cô phải khổ não cả buổi trời thế này hả?
~ Hết chương 104 ~