Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 118: Ngươi nên chết sớm


trước sau

Ngươi nên chết sớm

Edit: Yunchan

***

Linh thú ngàn năm, Liễu yêu ngàn năm, một dưỡng hồn xem ra cũng xấp xỉ Tụ Linh, cộng thêm một trận đồ pháp bảo tỏa sáng bảy màu hư hư thực thực, bấy nhiêu thứ gộp lại, trận đánh này hình như hơi huyên náo quá mức tưởng tượng rồi...

Khóe miệng Thượng Triêu Vân hơi co rút, thật tình rất muốn hỏi Hàn ngâm, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả!

Linh thú khó thuần, pháp bảo hiếm thế, do đó khi đấu pháp người tu tiên phần lớn đều dựa vào thực lực, ngay cả yêu tu ngàn năm như Thượng Triêu Vân cũng chỉ có hai món pháp khí thượng phẩm để hỗ trợ tấn công phòng thủ. Giá nào cô ta cũng không ngờ được một tiểu cô nương vừa qua Tụ Linh, mà gia tài lại hùng hậu như vậy, còn trút hết ra như không tiếc của.

Như đã nói, thực lực của người tu tiên sẽ ảnh hưởng tới công năng của pháp bảo, nếu chỉ đối địch với một mình Hàn Ngâm, thì thứ duy nhất mà cô ta băn khoăn chính là làm cách nào để chiếm những linh thú và pháp bảo này về làm của riêng. Nhưng không khéo là, bên cạnh còn có một Mộ Thập Tam canh giữ, tới Mộ Thập Tam cô ta còn đánh không lại, thì làm sao dám vọng tưởng tới những thứ khác được chứ?

Nghĩ tới đây, Thượng Triêu Vân khống chế cảm xúc, bật cười: "Tiểu nha đầu thật là xấu tính, sư phụ ngươi không dạy ngươi ư, tu tiên tối kỵ nhất là chém giết theo cảm tính, nếu bất cẩn liều luôn cả mạng, thì ngươi còn tu thành tiên thế nào đây?"

"Hồ ly bà bà nói chí lý." Hàn Ngâm cũng mỉm cười ngọt ngào, đáp lại cô ta: "Cho nên nguyên tắc của ta là, người không động ta thì ta không chạm người, nếu người động ta... ta không đánh lại thì bỏ chạy, còn đánh lại thì phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không buông tha!"

Nói xong cô cũng chẳng quan tâm những người khác phản ứng gì, điều động linh khí rồi vươn tay đặt lên trận đồ thất tình lục dục.

Chỉ thấy một luồng sương mù màu tím nhạt bốc lên từ trận đồ, bị cơn gió thổi qua làm lan rộng ra, nơi sương mù đi qua, cảnh sắc ở đó đều tức khắc biến đổi.

Trận đồ này quả nhiên là pháp bảo!

Thượng Triêu Vân sống hơn ngàn năm nên đương nhiên phải có chút mắt nhìn, vừa thấy tình hình này thì tim lập tức chùng xuống.

Nếu huyễn cảnh này bao quanh cô và Mộ Thập Tam, tiểu nha đầu Hàn Ngâm kia nhất định sẽ không ngừng thao túng huyễn cảnh, khiến khung cảnh chung quanh cô biến đổi khôn lường, làm cô hoàn toàn không phân biệt được thật giả, đến lúc đó rất có khả năng Mộ Thập Tam đứng ngay sờ sờ trước mặt, mà cô còn tưởng là mình nhìn thấy một tảng đá hay một thân cây.

Cái gì gọi là trông gà hóa cuốc, chính đây chứ còn đâu, quan trọng nhất là dưới tình huống này, cô hoàn toàn không có cửa thắng!

"Chờ đã —–" Thượng Triêu Vân quay ngoắc lại với vẻ thong dong ban nãy, thay vào đó là vẻ cuống quýt, vừa vội vã lùi ra sau vừa kêu lên: "Ta còn chưa nói điều kiện giao dịch!"

Đằng sau màn sương mù bay tới tiếng cười của Hàn Ngâm: "Chờ bắt được ngươi rồi nghe tiếp cũng không muộn!"

Cô muốn tranh thủ giành thế chủ động trước khi Thượng Triêu Vân dùng chuông Nhiếp Hồn khống chế cô, khi đó ốc còn không mang nổi mình ốc, mà cô cũng tương đối an toàn.

"Mộ Thập Tam!" Thượng Triêu Vân lại quát lên: "Ngươi không muốn biết thân thế của mình sao?"

Lời này vừa thốt ra, chẳng những Mộ Thập Tam đã cuốn lên huyễn phù màu đỏ kim quanh thân hơi ngẩn ra, mà Hàn Ngâm cũng hãm lại thế lan tràn của sương mù theo phản xạ, tới ánh mắt của Tô Tinh Trầm cũng lóe lên.

Chỉ có Giang Tĩnh Dạ là oán hận quát: "Lão yêu bà! Công tử là người của Diệp gia, ngươi bớt ăn nói bừa bãi đi!"

Thượng Triêu Vân thấy màn sương mù dừng lại thì thở hắt ra một hơi, sau đó hé môi cười, vuốt tóc mai nói với giọng lả lơi: "Ngươi không tin lời ta cũng phải thôi, dù sao trước đây ta hoàn toàn chẳng quen biết hắn, ngay tới tên của hắn cũng là nghe được từ Tô tiểu hữu gần đây, chẳng qua..."

Cô cố tình dừng ở đây, chờ đối phương đặt câu hỏi, nhưng Mộ Thập Tam lại sa sầm mặt không nói một lời, còn Giang Tĩnh Dạ thì nhớ rõ thân phận mình, không tiện ra mặt truy cứu vấn đề nhạy cảm dường như có ẩn tình này thay Mộ Thập Tam.

Còn Hàn Ngâm ấy à, cô thì đang đồng cảm với Tô Tinh Trầm. Cô căm hắn, sợ hắn, nhưng đồng thời cũng khá bội phục hắn, vì cái loại ác tới mức khiến cô và Tài Bảo đại gia mới nghe tên đã sợ hết hồn như hắn, cũng rất khó tìm. Vậy mà cô không ngờ hắn lại thu mình, lệ thuộc vào Thượng Triêu Vân, bị Thượng Triêu Vân dùng giọng nói mập mờ để gọi tiểu hữu tiểu hữu.

Cuối cùng, người đặt câu hỏi lại là Tích Tích bị Hàn Ngâm lôi ra khỏi trận đồ, sau khi ngơ ngác một hồi, lúc này cô đang ngồi bên cạnh Hải Trãi, chống hai tay lên má, nói với vẻ hiếu kỳ: "Chẳng qua cái gì, ngươi nói cho hết đi chứ."

Thượng Triêu Vân nói khoan thai: "Khi mới nhìn thấy hắn, ta phát hiện hắn rất giống một người, rồi nghĩ tới tuổi của hắn và sư thừa, việc này có khi đúng tới bảy tám phần cũng nên."

Giọng Mộ Thập Tam trở lạnh: "Đây là điều kiện giao dịch của ngươi?"

"Không sai!" Thượng Triêu Vân dường như rất tự tin với lợi thế mà mình nắm trong tay, cười càng quyến rũ hơn: "Ta dám cá ngươi vẫn chưa biết việc này, nếu không bây giờ ngươi đã phản bội Cửu Huyền rồi, đâu thể nào ngoan ngoãn làm việc bán mạng cho tiểu tử La Cẩn kia?"

Cô nói úp úp mở mở như thế là muốn dụ dỗ Mộ Thập Tam xin cô giải đáp, do đó dừng lại rất đúng thời điểm, chuyển sang quanh co: "Ngươi yên tâm, yêu cầu của ta không quá đáng lắm đâu, chỉ cần ngươi đồng ý thả chúng ta đi, thì ta sẽ nói cho ngươi biết thân thế của ngươi."

"Yêu cầu của ngươi đúng là không quá đáng." Sắc mặt Mộ Thập Tam bỗng dịu lại, bên môi còn nhếch lên nụ cười nhạt: "Chẳng qua ta quên nói cho ngươi biết, từ trước đến nay chỉ có ta bức bách đàn áp người khác, chứ chưa tới lượt ai bức bách ta!"

Hắn vừa dứt câu, huyễn phù màu đỏ kim quanh thân đã bùng cháy mạnh mẽ, hóa thành vô số du long, chỉ chực phóng ra.

Phản ứng của Hàn Ngâm cũng không chậm, lập tức điều khiển sương mù cuốn phăng về phía Thượng Triêu Vân.

Diễn biến hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Thượng Triêu Vân, cô ta sững ra một thoáng rồi quát lên gấp gáp: "Mộ Thập Tam! Mọi thứ ta nói đều là thật, hơn nữa người biết việc này sợ rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngươi diệt ta rồi, có khả năng cả đời này cũng đừng hòng biết được thân thế của mình!"

Thật ra cô ta không cần phải nhấn mạnh điều này, trải nghiệm của bản thân khiến hắn đã hiềm nghi thân thế của mình từ lâu, nên vừa nghe thì đã biết có lẽ cô
ta nói thật. Nhưng tin tức mà cô ta lộ ra còn nhiều hơn cô ta tưởng tượng, khiến suy đoán mơ hồ trước đây của hắn thoáng chốc đã trở nên chân thực, và quan trọng nhất là mục tiêu và phương hướng hắn điều tra, chúng khiến hắn không tới mức hoang mang, nhưng lại không biết làm sao để tìm ra đáp án.

Đương nhiên hắn sẽ không ngừng tay, chỉ mỉm cười nói: "Chuyện ngươi biết thì sớm muộn gì ta cũng biết, không cần ngươi phải nói!"

"Nhưng mà..." Thượng Triêu Vân còn định nói thêm, nhưng màn sương mù màu tím nhạt đã ập tới trước mặt cô ta, nhanh hơn chính là vô số hỏa long tụ thành từ linh lực, xông tới nghiêng trời lệch đất, đã gần tới mức y phục của cô ta sắp bị thiêu cháy tới nơi.

Đã biết rõ chiêu này đáng sợ bao nhiêu, nên cô ta cuống quýt tung khăn Vân Cẩm ra, đây là pháp khí được cô ta luyện nhiều năm, nước lửa bất xâm, có thể chống lại tất cả pháp thuật và đao kiếm. Tiếc ở chỗ khăn Vân Cẩm đã là pháp khí thì đều có giới hạn chống đỡ công kích, một khi công kích của đối phương hùng mạnh tới mức vượt qua giới hạn, thì pháp khí có khả năng sẽ bị phá tan triệt để. Thế nên cô ta không dám khinh thường, còn khua chuông Nhiếp Hồn liên tục, cố gắng khống chế tâm trí của Hàn Ngâm và Giang Tĩnh Dạ, muốn dùng hai người tấn công Mộ Thập Tam để cứu vớt tình thế, giành lại nước cờ.

Ngoài ra, cô ta còn dùng pháp lực truyền âm nhập mật, giục Tô Tinh Trầm: "Phải nghĩ cách bắt được tiểu nha đầu Hàn Ngâm kia, có cô ta làm con tin, chúng ta mới có hy vọng chạy thoát!"

Tô Tinh Trầm trả lời: "Được."

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Thượng Triêu Vân đã cảm thấy lưng nhói lên, sau đó cô cúi đầu, nhìn vào một sợi Tỏa Linh ti đang nhuộm đỏ máu mình, nó thừa dịp cô vận hết linh lực toàn thân để chống đỡ công kích của Mộ Thập Tam, trên người hoàn toàn không phòng ngự mà đâm xuyên tim, đâm thẳng tới trước ngực cô!

"Ngươi —-" Tới một câu hoàn chỉnh cô còn chưa kịp thốt lên, Tỏa Linh ti đã rút phựt ra, máu tươi tức thì phụt ra xối xả từ một cái lỗ đen nhỏ như sợi tóc, mà thân thể cô thì bị kéo ngửa ra sau.

Tô Tinh Trầm đứng phía sau đỡ lấy cơ thể cô, rồi cúi xuống thả ra một câu thật nhẹ bên tai: "Ngươi nên chết sớm đi."

Dứt lời, hắn đẩy mạnh cô tới trước mà chẳng chút lưu tình, sau đó cô nhìn thấy khăn Vân Cẩm mất đi sự điều khiển của cô đã bị Mộ Thập Tam giáng cho một đòn, bị xé toạc thành muôn vàn mảnh nhỏ, rơi lả tả lên mặt và trên người cô như hồ điệp, rồi gần như cùng lúc đó màn sương màu tím nhạt cũng ập tới, nhấn chìm cô bên trong.

Mị Linh hồ thiên về tu luyện, nhưng từ trước tới nay không phải là tộc có thân thể mạnh mẽ, dù đã tu tới cảnh giới Túy Dưỡng, thân thể có thể chịu đựng thương tổn gấp mấy lần con người và yêu thú thông thường, nhưng lại chẳng thể chống đỡ được một nhát đâm xuyên tim.

Hồ yêu chẳng phải cỏ cây, muốn sống, phải có tim.

Thượng Triêu Vân còn chưa kịp tiếc nuối hay hối hận gì, cứ thế tắt thở trong nỗi sợ cùng cực và đầu óc trống rỗng.

Và ngay lúc đó cũng có một người khiếp sợ y như vậy, người đó chính là Hàn Ngâm. Cô là người thao túng trận đồ thất tình lục dục, cho nên có thể nhìn xuyên qua màn sương mù dầy đặc như thực chất, thấy rõ màn giết người bất ngờ của Tô Tinh Trầm, thấy máu tươi phun ra như bão táp từ người Thượng Triêu Vân, thấy trong mắt Tô Tinh Trầm đầy rẫy sự khinh miệt và xem thường, đưa tay hất mạnh Thượng Triêu Vân...

Chờ cô hoàn hồn lại thì đã thấy Tô Tinh trầm chạy vào mạch đạo Ngũ Hành bị nổ tung, tốc độ như tên bắn, trong tích tắc đã biến mắt tăm, cô lật đật dừng huyễn vụ lại, cuống cuồng nói: "Mộ Thập Tam, đuổi theo mau lên!"

Tầm nhìn của Mộ Thập Tam bị sương mù che lấp, hắn không thấy được tình hình trước mặt, nhưng vẫn có thể cảm ứng được khí tức của Thượng Triêu Vân và Tô Tinh Trầm, do đó chẳng cần cô giục, ngay khi phát hiện khí tức của Thượng Triêu Vân biến mất đột ngột, và Tô Tinh Trầm bắt đầu chạy trốn thì hắn đã đuổi theo rồi.

Nhưng dù có phản ứng nhanh hơn nữa thì hắn vẫn cách mạch đạo Ngũ hành một đoạn, chưa kể trước đó hắn đang trong trạng thái ngưng thần thi pháp, muốn áp chế nguồn linh khí đang dâng trào như nước thủy triều cũng mất chút sức lực, cho nên hắn vẫn chậm hơn Tô Tinh Trầm đã có mưu tính trước một bước. Tới khi hắn chạy đến mạch đạo, thì phát hiện Tô Tinh Trầm đã khuất dạng trong mê cung bán thiên nhiên rối rắm.

Lòng Mộ Thập Tam chùng xuống.

Nếu mạch đạo Ngũ hành này là một ngõ cụt, thì Tô Tinh Trầm đã không chạy trốn vào đây. Nhưng nếu mạch đạo Ngũ hành này không phải ngõ cụt, thì tại sao trước đó Thượng Triêu Vân không dẫn hắn đào tẩu từ nơi này?

Đáp án dường như chỉ có một...

Tô Tinh Trầm đã chuẩn bị sẵn một con đường thoát mà ngay cả Thượng Triêu Vân cũng không biết.

Không có thời gian xua chuột phù quỷ tìm đường, Mộ Thập Tam gấp rút điều động linh khí bên trong đan điền, bức ra quanh mình hơn mười đạo huyễn phù màu đỏ kim, huyễn phù xoáy vào nhau hóa thành một quả cầu lửa sáng rực nóng cháy hệt như mặt trời, rồi trực tiếp đánh ầm xuống mạch đạo Ngũ hành đã sụp đổ hơn phân nửa.

~ Hết chương 118 ~

Không biết các bạn thì sao, chứ Yun là đã đoán ra chút xíu thân thế của Thập Tam sư thúc rồi đó nha ~ ୧(๑•̀⌄•́๑)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện