Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 147: Vạch trần


trước sau

Vạch trần

Edit: Yunchan

***

"Cốt nhục của Ma chủ lưu lạc trong Tiên môn."

Tin tức Chúc Vân nói ra khiến mọi người đều câm bặt, bầu không khí rơi vào trầm mặc, nhất là chưởng môn của bát đại môn phái, tất cả đều cau chặt mày.

"Không thể nào!" Hạ Sát lên tiếng đầu tiên.

Tần Phái cũng nói: "Khuy Tung thuật không thể bị lỗi."

"Không còn nghi ngờ gì nữa." La Cẩn kết luận: "Tin tức ngươi lấy được là giả, chẳng biết Hoa Lộng Ảnh có ý gì mà lại tìm sai người."

Các chưởng môn khác đều tỏ ý tán thành, nhưng Chúc Vân lại nói: "Hình như Hoa Lộng Ảnh biết gì đó thật chứ không phải đoán mò vô căn cứ, bằng không dù có tìm được người về thì các trưởng lão và đường chủ khác cũng sẽ không thừa nhận, huống hồ..."

Hắn nói tới đây lại ngập ngừng, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, như có lời khó nói.

Lục Hàn Thu giục: "Có gì đệ cứ nói đi."

Lúc này Chúc Vân mới tiếp lời: "Thường thì có quan hệ huyết thống tướng mạo sẽ tương tự, bề ngoài sẽ rất giống nhau..."

Mọi người lại sôi sục.

"Ngươi biết hắn là ai sao?" Hạ Sát kích động nắm chặt tay Chúc Vân.

Chúc Vân cười khổ: "Vốn chỉ biết môn phái mà hắn ở, nhưng gương mặt đó... ta chỉ liếc sơ qua đã nhận ra..."

Ánh mắt La Cẩn tối xuống.

Thần sắc của Ngôn Ánh Sương cũng khẽ động, liếc xéo hắn: "Ngươi đã thấy mặt Ma chủ Mặc Ly rồi à?"

Khi nghe câu hỏi này thì tới Lục Hàn Thu cũng ngẩn người, một lần nữa nhìn thẳng vào vị sư đệ hai mươi năm không gặp, chưa kể bề ngoài còn thay đổi hoàn toàn, vì y từng nghe sư phụ nói, Ma chủ Mặc Ly luôn đeo mặt nạ hắc kim, không ai nhìn thấy được tướng mạo của hắn.

Đương nhiên lúc chưởng môn của bát đại môn phái liên thủ đối địch với Mặc Ly, sau khi hắn chết từng muốn gỡ mặt nạ hắc kim của hắn ra để nhìn chân diện mục của vị Ma chủ này. Nào ngờ Mặc Ly luyện ma công cực kỳ đặc biệt, sau khi chết cơ thể chẳng mấy chốc đã hóa thành máu đen, trong máu còn chứa kịch độc có tính ăn mòn, làm tan chảy toàn bộ pháp bảo trang bị, và cả mặt nạ hắc kim cũng thế.

Điều này rõ là một điểm khả nghi, nếu Chúc Vân không cho ra được câu trả lời hợp lý thì thân phận của hắn sẽ bị hoài nghi lần nữa, nói không chừng hắn tới đây để đục nước béo cò, muốn lừa bịp để hỏi ra tung tích của con trai Ma chủ cũng nên.

Đối mặt với nghi vấn, Chúc Vân vẫn thản nhiên như không: "Ngôn chưởng môn có điều chưa biết, Minh Vương Diện Cụ mà Ma chủ dùng để che mặt là một món pháp bảo cần dùng huyết khí để bồi dưỡng nên bình thường không tháo xuống, ngoài trưởng lão thân tín ra thì không có ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn. Thế nhưng sau khi hắn thành thân với Sở cô nương thì mặt nạ lại tháo xuống thường xuyên, cho nên chúng ta đều thấy cả."

Hắn vừa giải thích xong, mọi người đều bình thường lại, ánh mắt của Lục Hàn Thu cũng dịu xuống.

Đúng thế, ai từng nhìn thấy chiếc mặt nạ hắc kim đó đều biết, trên mặt nạ tỏa ra oán khí vô cùng cường đại, có sức mạnh làm lòng người hoang mang sợ hãi, kẻ nào muốn đeo thứ đáng sợ như vậy đi nói chuyện yêu đương thì rõ là đầu óc có bệnh.

Gỡ bỏ điểm khả nghi xong, Hạ Sát lại giục hắn: "Đừng lề mề nữa, nói mau, người đó là ai!"

Chúc Vân nhìn La Cẩn do dự.

"La chưởng môn?" Hạ Sát kêu lên: "Mắt của tiểu tử này bị lệch rồi! La chưởng môn sắp trăm tuổi đầu tới nơi, ngươi tìm bậy cho y một người cha, y không liều mạng với ngươi mới là lạ!"

Cái người thô lỗ này ở đâu ra thế, nói năng bừa bãi!

Chúc Vân nghe hắn nói xong thì suýt nữa hôn mê, dở khóc dở cười nói: "Dĩ nhiên không phải La chưởng môn."

Hạ Sát hừ lạnh: "Thế ngươi nhìn y làm gì?"

Chúc Vân cười khổ, thì lễ với La Cẩn: "La Chưởng môn, thật có lỗi, người đó là đệ tử của phái Cửu Huyền."

Cửu Huyền là đại phái tiên môn rất có uy tín, hắn vừa nói xong câu này, mọi người chợt xôn xao ầm cả lên, còn đồng loạt lùi ra sau mấy bước để đệ tử Cửu Huyền đứng tách khỏi đám đông.

Các đệ tử Cửu Huyền còn đang đoán xem người đó là ai, không ngờ bản thân lại đột nhiên biến thành đối tượng tình nghi, bao gồm cả Hiên Viên Dạ trong đó. Tất cả đều bị vô số ánh mắt soi mói quét dọc từ đầu tới chân làm nổi da gà khắp người, lòng thầm kêu khổ, chỉ có Mộ Thập Tam là mặt không đổi sắc, vẫn thản nhiên như trước.

Tống Việt vênh mặt hất hàm đã quen, có khi nào bị đối xử thế này đâu, thế là ông ta lập tức trừng mắt nhìn về phía Chúc Vân, quát: "Tiểu tử ngươi có thù oán với Cửu Huyền chúng ta nên muốn châm ngòi nói xấu, phá hoại danh dự của Cửu Huyền chúng ta đúng không! Theo ta thấy, ngươi mới là kẻ khả nghi nhất ở đây..."

Còn chưa chửi xong, ông ta đã bị La Cẩn liếc mắt chặn lại, đành phải hậm hực ngậm miệng.

Lúc này nét mặt La Cẩn đanh lại, nói với giọng chắc nịch: "Sự thể trọng đại, Chúc tiên trưởng hoàn toàn không có bằng chứng hay nhân chứng, mọi người một lòng muốn ngăn cản âm mưu của Ma môn nên mới để ngươi nhận người ở đây, chỉ ra rồi cũng phải kiểm chứng cân nhắc lại cho cẩn thận, chứ nào có cái lý ngươi nói ai thì chính là người đó, như vậy Chúc tiên trưởng có thấy thỏa đáng chăng? Vả lại chỉ ra người là xong, vì sao không nói thẳng tên người mà lại chỉ tên Cửu Huyền, để những tiên môn khác sinh lòng hiềm khích với Cửu Huyền, mai sau sẽ xa lánh Cửu Huyền?"

Lời chỉ trích của y hợp tình hợp lý, trong lời lẽ còn không đánh mất phong độ của chưởng môn, nói đến mức mọi người nghiêm mặt, Chúc Vân nhễ nhại mồ hôi.

"Đúng thế!" Hạ Sát vỗ bình bịch lên vai Chúc Vân: "Tiểu tử ngươi đúng là kỳ lạ, chỉ cần hai ba câu là xong chuyện, vậy mà ngươi cứ ấp a ấp úng cả buổi trời, còn gì là tin chấn động nữa hả! Đúng là người lề mề, nếu lúc nãy bọn ta không cứu tỉnh thì chắc bây giờ ngươi đã đi đời nhà ma rồi, có tin chấn động hơn thì cũng xuống hoàng tuyền chung một chuyến với ngươi!"

Chúc Vân bị hắn đập tới suýt hộc máu, đau khổ kể sao cho xiết.

"Nói đi!" Hạ Sát hoàn toàn chẳng quan tâm hắn đang trọng thương, còn nện thêm một phát vào ót hắn: "Còn nghẹn hoài không nói, muốn mang theo xuống địa phủ kể cho quỷ nghe à?"

Hạ Sát lừng danh là người không câu nệ tiểu tiết, tính tình thô bạo hấp tấp, nên Lục Hàn Thu cũng hết cách với hành vi gần như mưu sát này của hắn, để Chúc Vân không bị hắn đập chết, y đành phải lên tiếng giục Chúc Vân: "Nói mau, còn chờ gì nữa."

Chúc Vân khổ tâm, nhưng không dám rề rà thêm, đành ngước mắt đảo qua đám đông, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Thập Tam, rồi nói: "Mộ tiên trưởng, đắc tội."

Xung quanh lại lặng ngắt lần nữa, Mộ Thập Tam lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Thế mà Mộ Thập Tam lại chẳng ngại ngùng, thản nhiên bước tới hai bước, nghiêng người nói: "Làm phiền các người nhìn cho rõ, trở về đừng đồn bậy là ta mặt
xanh nanh vàng, ba đầu sáu tay. À, còn nữa, ta ăn uống cũng như người thường thôi, thích món ngon rượu ngon, không có hứng với thịt tươi máu tanh đâu."

Biết là không nên, nhưng hắn vừa nói xong trong đám đông vẫn rộ lên một tràng cười to, chỉ có La Cẩn là mặt trầm như nước, mà đệ tử Cửu Huyền, nhất là Hiên Viên Dạ và Mục Hi Thần thì sợ tới nỗi mặt dại ra.

Mọi người cười xong thì quan sát kỹ lại, thấy Mộ Thập Tam ngũ quan tuấn tú, tóc đen bạch y, đứng ở nơi đó toát lên tiên tư lâm phong, đừng nói là lệ khí sát khí, mà tới tục khí hỏa khí cũng chẳng nhiễm nửa phần, càng chẳng có gì là đáng sợ.

Đầu tiên là xôn xao bàn tán, sau đó đã bắt đầu có tiếng kêu la phản đối —–

"Chỉ lầm người rồi!"

"Họ Chúc kia, ngươi không biết gì nên chỉ đại một người đó à?"

"Ta thấy chả đúng tý nào!"

"Chúng ta chưa ai thấy Ma chủ Mặc Ly bao giờ, làm sao biết giống hay không chứ?"

"Chứng cứ đâu! Chuyện này nhất định phải có chứng cứ xác thực!"

"Ta thấy, việc này cần phải bàn kỹ hơn rồi."

Tiếng chất vấn rộ lên bốn phía. Suy cho cùng thì người tu tiên, ít ai có đầu óc đần độn, huống chi ở đây tập trung toàn là người có vai vế trong các đại tiên môn, dù ngốc thì cũng có giới hạn, dưới tình huống không có bằng chứng thì chẳng ai lại đi tin dễ dàng thế được.

"Chuyện này thật huyên náo!" Hiên Viên Huyền cười khổ, nhìn về phía bảy vị chưởng môn còn lại: "Các vị thấy sao?"

"Ta không biết." Tần Phái lắc đầu: "Trên người đứa trẻ kia có lưu lại Khuy Tung thuật của chúng ta, nhiều năm qua vẫn yên ổn không xảy ra sự cố, bây giờ lại đột nhiên nói đó là giả, chỉ ra một người thật, chuyện này..."

Hạ Sát nôn nóng: "Chi bằng chúng ta đi xác nhận Khuy Tung thuật trên người đứa trẻ kia có bị ai động tay động chân không?"

"Tuyệt đối không thể." Ngôn Ánh Sương lập tức phản đối: "Trừ phi từ nay về sau ngài phải giam lỏng đứa trẻ kia, trông nom từng giây từng phút, nếu không sẽ bại lộ hành tung của hắn, trúng kế của Ma môn?"

Nói tới nói lui thì họ vẫn còn hoài nghi Chúc Vân, lời hắn nói ra họ không thể nào tin tưởng tuyệt đối. Mà người tin tưởng duy nhất là Lục Hàn Thu thì lại không đích thân tham dự vào trận đánh diệt trừ Ma chủ năm xưa, nên không nói nên lời, vả lại cũng cần tránh hiềm nghi, do đó y chỉ đứng bên trầm mặc, không góp lời.

"Thế này không được, thế kia cũng không được!" Hạ Sát hết nhịn nổi, thò tay ra xách Chúc Vân tới trước mặt mình, rống: "Ngươi còn chứng cứ gì nữa thì lấy đại ra đi!"

Sao thời buổi này nói dóc thì tin, còn nói thật lại chả ai tin thế?

Chúc Vân khổ không thể tả, may mà lúc này các đệ tử được phái đi bắt sống hai gã Ma tu đã về tới, hắn chỉ chờ mỗi giây phút này, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Họ cũng từng gặp qua Ma chủ, có thể làm chứng..."

Lời còn chưa dứt, Hạ Sát đã bỏ hắn lại phi ra ngoài, xách hai tên Ma tu đang gục đầu ủ rũ tới, chỉ vào Mộ Thập Tam hỏi: "Nhìn kỹ cho ta, hắn giống ai!"

Hai Ma tu vừa mới liếc mắt nhìn qua thì keng một tiếng, một thanh kiếm lóe hàn quang đã chĩa tới trước mặt họ, Hạ Sát giở giọng hung ác: "Tên nào trả lời trước thì được miễn chết. Tên còn lại, giết không tha!"

Xưa nay chưa thấy ai nóng nảy tới mức này, làm hai tên Ma tu nghệt cả người.

Hạ Sát nào bình tĩnh đợi, mở miệng bắt đầu đếm: "Mười, chín, tám, bảy..."

Hắn đếm liền mấy số, khi tới gần số một, một tên Ma tu trong số đó vội hét lên: "Ta biết, ta biết!"

"Ta cũng biết!" Tên Ma tu còn lại cũng hét theo: "Hắn rất giống Ma chủ đã qua đời mấy chục năm trước của bọn ta!"

Hạ Sát không nói không rằng, xách kiếm chém một nhát, tên kêu trước biết nhưng lại không nói rõ, cổ lập tức phun máu, mở trừng mắt nhìn Hạ Sát rồi ngã uỵch xuống. Tên Ma tu còn lại thấy Hạ Sát nói là làm, bản thân suýt chút nữa đã thành vong hồn dưới kiếm của hắn, cũng kinh sợ không ngớt, nhìn hắn chằm chằm không nói nên lời.

Những người khác trong tiên môn cũng khiếp sợ y như vậy, thứ nhất là không ngờ Hạ Sát sẽ khai sát giới trong thọ thần của Hiên Viên Huyền, thứ hai là thân phận của Mộ Thập Tam được chứng thực làm họ nhất thời chưa hoàn hồn lại.

Tang Dịch lắc đầu liên tục: "Hạ chưởng môn ngài..."

Hạ Sát chỉ nhất thời nóng lòng, sau khi giết người cũng sực tỉnh lại. Hôm nay là đại thọ của Hiên Viên Huyền, hắn vấy máu ở đây đúng là điềm xấu, vì vậy đành quay qua cười ngượng với Hiên Viên Huyền, nhận lỗi: "Ta nhất thời gấp gáp, Hiên Viên chưởng môn chớ trách."

Người tu tiên không quá coi trọng thứ gì, hơn nữa trong lòng Hiên Viên Huyền lúc này đang nổi sóng lớn nên nào có tâm tư để tính toán với hắn việc này, y chỉ vội gật đầu, gọi người khiêng thi thể đi, nhốt tên Ma tu còn lại vào, sau đó chuyển sự chú ý lên Mộ Thập Tam.

La Cẩn không ngờ được Chúc Vân còn có chiêu này, hiện tại cũng nhíu chặt mày, cúi đầu im lặng.

Mộ Thập Tam đứng tại chỗ đưa mắt nhìn quanh, thấy tất cả đều đang nhìn mình chằm chằm ngầm tạo thành thế bao vây thì không khỏi mỉm cười.

Hắn biết thân phận của mình có thể giấu được nhất thời nhưng khó giấu được cả đời, việc này không ngoài dự liệu, chẳng có gì lạ. Thế nhưng không có lý gì mà mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Ma môn cả.

Nên nhớ, thứ hắn ghét nhất, chính là bị người khác âm thầm tính kế!

~ Hết chương 147 ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện