Nhân như thu thủy ngọc vi thầnEdit: Yunchan***Mặc dù nhập môn chưa bao lâu, nhưng lúc chạy việc vặt trong Tàng Tịch điện Hàn Ngâm cũng đọc được không ít sách, biết tâm khế đại diện cho thứ gì. Vừa nghe Mộ Thập Tam nói như vậy, trong mắt lập tức giăng phủ một làn hơi nước.
"Mộ Thập Tam, đồ ngốc này!"
Cô định cố nén khóc, nhưng trong lòng quá kích động, hoàn toàn không tài nào ức chế, nước mắt cứ thế mà rơi ra như mưa, trong nháy mắt đã làm ướt xiêm y.
"Ngu ngốc! Chàng không biết ta sẽ liên lụy chàng sao?"
Cô giơ tay lên che miệng, sợ tiếng nức nở cũng bật ra theo đó.
Lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, mãi mãi không tài nào so sánh với sự chân thành của tâm khế. Nếu nói cô không vui không cảm động thì đó là giả, chính cô biết rõ tu vi của mình so với Mộ Thập Tam là khoảng cách giữa trời và vực, hắn đã bước một chân qua tiên môn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thành tiên đã là chuyện hiển nhiên. Còn cô ngay cả Đan Thành còn chưa tu đến, muốn thành tiên còn phải bước qua năm bước nữa, ngộ nhỡ cô tu không thành, thọ tận chết đi, lẽ nào hắn cũng phải chết chung với cô luôn sao!
Mộ Thập Tam nhìn Hàn Ngâm rơi nước mắt như mưa, trong ánh mắt chợt hiện lên một tia đau lòng, hắn lập tức mỉm cười, vòng tay ôm cô vào lòng, cất giọng bất đắc dĩ: "Mắng đủ chưa?"
Đương nhiên chưa đủ!
Nhưng nằm trong ngực hắn, cảm thụ nhịp tim trầm ổn và hơi ấm của cơ thế hắn, đi đôi với cảm giác an toàn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khiến Hàn Ngâm khóc càng dữ hơn, nghẹn ngào không nói nên lời.
Nhiều năm trôi qua, cô luôn nỗ lực để sống, vì biết không có ai để nương tựa, nên cô chưa bao giờ tự than thân trách phận, không oán trời trách người, không cam chịu trầm luân, dùng vẻ ngoài tươi cười để chèo chống bản thân vượt qua từng năm tháng kham khổ. Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng cô không biết đau. Thật ra cô cũng từng bàng hoàng, từng đau buồn, từng luống cuống, từng tuyệt vọng. Những cảm xúc tiêu cực đó đều chôn sâu ở đáy lòng, kết thành quả đắng không thể chạm vào. Hôm nay quả đắng đó lại bị hắn hái xuống nhẹ nhàng, bóp tan thành nước mắt, để nó trào ra.
Giờ khắc này, trong lòng cô dâng đầy mùi vị ngọt ngào chua xót, mâu thuẫn rối rắm không thể diễn tả bằng lời.
Trước khi gặp hắn, cô quả thật chưa từng hy vọng xa vời, rằng trên đời này có một người có thể yêu mình đến mức vượt qua thân phận, vượt qua sinh tử, đời đời kiếp kiếp. Trên thực tế dù đã gặp được hắn, cô cũng không hy vọng xa vời, chỉ cần hai người họ có thể yêu nhau, dắt tay nhau đi hết kiếp này, không xa không rời, thì cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Kết quả hắn lại cho cô một lời thề hẹn vượt ngoài dự liệu, dùng thái độ ngang ngược cường thế, vào lúc cô không kịp đề phòng để hung hăng khắc cô lên linh hồn hắn, đồng thời cũng hung hăng khắc hắn lên linh hồn cô.
Không! Dĩ nhiên không phải cô không muốn. Cô chỉ hoài nghi mình có đáng để hắn trả cái giá lớn như thế không. Cô rất sợ liên lụy hắn, sợ bản thân biến thành kiếp số khó thoát trong vận mệnh của hắn.
Mộ Thập Tam, chàng đúng là đồ ngốc đệ nhất thiên hạ, ngốc hết thuốc chữa!
Hàn Ngâm siết chặt y phục của hắn, bị một loại cảm xúc yêu tới cực điểm mà cũng hận tới cực điểm xúi giục, vừa khóc vừa bám vào vai hắn, cắn phập một phát.
May mà Mộ Thập Tam đã vội thu linh khí hộ thể lại, bằng không phát cắn này có thể đả thương ngược lại cô. Nhưng không có linh khí hộ thể, đương nhiên hắn sẽ đau, hắn hừ một tiếng nói: "Hàn Ngâm, ta nhớ nàng đâu phải cầm tinh con cọp."
Xì! Muốn chửi cô là cọp cái trá hình sao!
Hàn Ngâm còn đang khóc, nhưng khóe miệng vẫn cong lên không cầm được, vừa khóc vừa cười kiểu này thật là quá sức chật vật, làm cô căm hận cắn cắn răng, ngoạm thêm một phát lên vai hắn.
Mộ Thập Tam hơi cau mày lại, thấp giọng phàn nàn: "Thật là, được đằng chân lân đằng đầu."
Hàn Ngâm đáp lại bằng cách vừa khóc vừa cắn tiếp, có điều lực đã nhẹ đi rất nhiều, còn nhân tiện kéo y phục của hắn để chùi nước mắt.
Nhuyễn ngọc ôn hương đã ôm trọn trong lòng, nào dừng được vành tai chạm tóc mai, huống hồ lúc Hàn Ngâm tấm tức cơ thể sẽ run lên khe khẽ, mà hai người lại quá gần nhau, mùi hương tự nhiên như lan tỏa ra trên người cô không giây phút nào là không dụ dỗ tâm thần hắn. Ánh mắt Mộ Thập Tam dần trầm sâu, nơi tận cùng của đáy mắt như nhóm lên ngọn lửa nóng rực.
Hắn cúi thấp mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, giọng trầm thấp khàn khàn mang theo ý cười: "Còn cắn nữa thì tự gánh lấy hậu quả."
Dù một số chuyện Hàn Ngâm chỉ có kiến thức nửa vời, nhưng sự uy hiếp nguy hiểm giấu trong câu này, Hàn Ngâm vẫn nghe ra được. Cơ thể cô cứng lại, hai má dần ửng đỏ, quả thật không dám cắn nữa.
Nhưng cơn nức nở không phải nói ngừng là ngừng được. Mộ Thập Tam vẫn cảm giác được sự run rẩy của cô dù đã cố hết sức kiềm chế, làm tim hắn cũng không chịu đựng được, run khẽ, bị một loại thương tiếc nồng đậm và yêu thương khắc sâu vào tận xương tủy lấp đầy, chật tới nỗi không tìm được một kẽ hở nào.
Hắn ôm siết lấy cô lâu thật lâu, sau đó đưa tay dịu dàng nâng cằm cô lên, vừa dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, vừa khẽ cau mày nói: "Khóc quá xấu."
Hàn Ngâm lại có chút dở khóc dở cười.
Mộ Thập Tam tiếp tục đả kích cô không chút lưu tình: "Bộ dạng muốn khóc không chịu khóc, muốn cười không chịu cười còn xấu hơn."
"Mộ Thập Tam!" Cô nghiến răng nghiến lợi, cảm giác yêu hận giằng xé lại kéo tới lần hai.
Nhìn dáng vẻ như con mèo bị chọc cho xù lông, phồng mang trợn mắt muốn bổ nhào lên của cô, Mộ Thập Tam chợt bật cười thành tiếng, không dằn lòng được bèn trưng ra thái độ khiêu khích, mổ nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của cô một cái, rồi dùng giọng khiêu khích hệt như thế, khẽ hỏi cô: "Thế nào?"
Con mèo đang phát cáu hệt như tên đã lên cung, sẽ vươn móng sắc ra cào bất cứ lúc nào. Đương nhiên Hàn Ngâm không có móng sắc, nhưng cô có răng, lập tức táp lên môi hắn theo phản xạ.
Đáng tiếc, Mộ Thập Tam chợt cách ra, làm cô cắn hụt vào khoảng không.
Tất cả đều xuất phát từ bản năng, thật ra chính cô còn chưa kịp suy nghĩ gì. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, phát cắn này đã cho Mộ Thập Tam một cái cớ danh chính ngôn thuận. Ý cười trong mắt hắn đậm sâu, căn bản không cho cô cơ hội tỉnh táo lại, cúi thấp mặt xuống lần nữa, chính xác, hung hãn ngậm cắn lên môi cô.
Tim Hàn Ngâm bỗng nhiên thót lên, bàn tay đang níu lấy y phục hắn siết chặt lại, sau một khắc tất cả lý trí và tư duy đều bị thiêu rụi trong nụ hôn cuồng nhiệt càn quấy, nóng bỏng như lửa của hắn.
Tim đập gấp gáp, hô hấp dồn dập, chẳng biết từ khi nào, Mộ Thập Tam đã đè lên người cô, chân cô quấn chặt lấy chân hắn, hai người dây dưa thành một tư thế vô cùng ái muội.
Tới khi một loại cảm giác lâng lâng bay bổng,
gần như nghẹt thở lại mang theo khoái ý lan tràn, Mộ Thập Tam mới lưu luyến nâng khẽ mặt lên, hơi nới lỏng vòng tay đang ôm chặt Hàn Ngâm.
Mặt cả hai gần nhau chỉ trong gang tấc.
Hắn có thể thấy rõ trong mắt cô phản chiếu ánh sao lấp lánh, cô cũng có thể thấy rõ tình cảm nồng cháy ẩn núp trong đáy mắt sâu thẳm của hắn.
Hàn Ngâm khẽ mấp máy môi, lời chưa thoát ra miệng, đã bị hắn ấn ngón tay lên chặn lại.
Đây ý là không cho cô nói chuyện sao!
Đương nhiên Hàn Ngâm không quên lần đầu hai người hôn nhau, cô căng thẳng đến mức thốt ra câu giết chết phong cảnh. Cô bực tới ngứa răng, thật muốn cắn vào tay hắn một cái. Nhưng cô còn chưa kịp hóa ý đồ thành hành động thì đã nhìn thấy trong mắt hắn xao động ý cười dịu dàng, như gió mát thổi qua mặt hồ phủ sương mù, tạo nên gợn sóng rung động. Mê ly say lòng người, mê hặc tới câu hồn.
Giờ phút này, Hàn Ngâm chỉ cảm thấy trăng sao lu mờ, trời đất thất sắc, sáng bừng trước mắt chỉ có dung nhan tuấn tú mang theo nụ cười dịu dàng của hắn. Quả thật nhân như thu thủy ngọc vi thần(*), khiến người ta khó lòng rời mắt.
(*) Câu để hình dung người phong thần tuấn lãng, khí chất bất phàm.Không rời mắt được là hay nhất!
Đầu ngón tay Mộ Thập Tam miết nhẹ lên môi cô, sau đó dời lên mép tóc.
Trâm tết tóc bị rút ra, mái tóc đen nhánh xõa ra đất, vạt áo bên hông bị rút đi, vạt áo hơi mở rộng, đệ lộ tiết y tuyết trắng bên trong.
Động tác của Mộ Thập Tam cấp tốc mà kiên định, nhanh đến mức Hàn Ngâm không kịp ngăn cản. Hắn chợt cúi người đè xuống, hôn lên môi cô lần nữa, ngay sau đó một bàn tay mạnh mẽ linh hoạt đã dò vào trong lớp áo ngoài của cô. Mặc dù vẫn cách một lớp tiết y, nhưng cô vẫn cảm giác được nhiệt độ bỏng rát trên tay hắn.
Như dự cảm được điều gì, Hàn Ngâm khẩn trương hẳn lên, thân thể căng cứng, không biết làm sao.
Mộ Thập Tam hôn tới vành tai cô, giọng phát ra khàn đục trầm thấp: "Ta không ngại nàng ôm ta."
Hắn nói thì rất dễ, thật ra bản thân hắn cũng là lần đầu tiên, cũng khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nhưng điều này không ngăn được bàn tay hắn luồn vào trong tiết y của cô, làm tiếp chuyện hắn muốn làm.
Tiếc là đầu ngón tay vừa chạm vào làn da non mềm của cô thì đã cứng lại, trong đáy mắt sâu hút hiện lên cơn tức giận tột độ.
Tưởng như phải vắt kiệt toàn bộ sức mạnh ý chí, Mộ Thập Tam mới rút được bàn tay chưa kịp càn rỡ của mình về, sau đó hắn cột vạt áo lại giúp Hàn Ngâm, tốc độ nhanh hơn gấp ba lần lúc cởi.
Dù vậy, hắn cũng chỉ kịp chỉnh sơ lại xiêm y xốc xếch của Hàn Ngâm, vừa chạm vào ánh mắt nghi hoặc giăng sương mù của cô, phía chân trời đã có một đạo hồng quang bay vút tới, chốc lát sau đã đến gần họ.
"Hàn tỷ tỷ! Hàn tỷ tỷ, ta tới nữa đây!" Từ xa, tiếng kêu non nớt của Hiên Viên Túc vang lên hớn hở.
Ánh mắt Hàn Ngâm sáng tỏ, nhưng thần sắc vẫn còn hơi ngẩn ngơ, nở ra nụ cười khổ không biết là may mắn hay mất mát.
Mộ Thập Tam càng oán hận hơn, rất muốn đập một chưởng cho tên nhóc phá hỏng chuyện tốt của hắn bất tỉnh, rồi ném tới chân trời góc biển.
Hiên Viên Túc đáng thương, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, sau khi nhảy xuống Xích Ly thì chạy ngay tới gần họ. Kết quả lại nhìn thấy bản mặt muốn nổi điên của Mộ Thập Tam, đương nhiên tư thế hắn đè lên người Hàn Ngâm cũng rơi vào mắt Hiên Viên Túc.
Hiên Viên Túc trừng mắt nhìn, không hiểu: "Các người đang làm gì thế?"
Mộ Thập Tam phải cố hết sức khống chế cảm xúc mới không quát trả nó một chữ "Cút!". Có điều trong lòng hắn đã đẩy thẳng thằng nhóc Hiên Viên Túc này vào diện đáng căm đáng hận, cách vòng tròn thấy chết không cứu của Hiên Viên Dạ chỉ một phân.
Thế mà khi Hiên Viên Túc thấy rõ bộ dạng của Hàn Ngâm, còn hít vào một hơi hét to lên như chưa đủ phiền: "Hàn tỷ tỷ, tỷ khóc à? Sao mắt sưng khó coi quá vậy?"
Nó vừa nói vừa nhìn lén qua bản mặt khó ngửi của Mộ Thập Tam, ý tứ rất rõ ràng, hoài nghi Mộ Thập Tam đang bắt nạt Hàn Ngâm, là đầu sỏ chọc cho cô khóc. Nhưng trên người Mộ Thập Tam lúc này đang phát ra hàn ý khiếp người, nên nó không dám.
Nhưng trời mới biết đồng ngôn vô kỵ của nó cũng chọc lây sang Hàn Ngâm, cô vén mái tóc rối tung lên thật nhanh, liếc Mộ Thập Tam đã bắt đầu nghẹn cười, rồi cắn răng bật ra một câu giấu đầu lòi đuôi: "Ai nói ta khóc, ta căn bản không có khóc!"
Dù Hiên Viên Túc có thông minh hơn nữa thì chung quy vẫn còn nhỏ, nó hoàn toàn không biết cô đang bực chuyện gì, ngây thơ hỏi lại một câu: "Không khóc? Chẳng lẽ bị ong chích? A, đừng lo, lần này ra ngoài tổ phụ cho ta rất nhiều thuốc, để ta tìm thử xem, chắc có thuốc mỡ thoa ngoài da tiêu sưng."
Hàn Ngâm cũng phải cố hết sức khống chế cảm xúc mới không quát trả nó một chữ "Cút!". Cô oán hận nhìn nó lui cui tìm thuốc mỡ, nước mắt lưng tròng nói: "Làm phiền đệ nói cho ta biết, rốt cuộc đệ quay lại làm gì?"
Câu trả lời của Hiên Viên Túc có chết cô cũng không nghĩ tới.
Nó hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn cô, nói như lẽ đương nhiên: "Bái sư!"
~ Hết chương 175 ~Mém xí là có H coi, tức chết tổ sư nhà Mộ sư thúc ╭( ̄▽ ̄)╯╧═╧