Máy bay đến Quảng Châu rồi vòng vòng trên không suốt 40 phút mới hạ cánh. Đợi đến lúc Diệp Mông xuống máy bay thì wechat đã trống không, Thai Minh Tiêu đã xóa sạch sẽ 30 dòng trạng thái vừa đăng. Cho nên Diệp Mông không phát giác ra điều gì, vừa cầm điện thoại gọi xe vừa kéo vali ra ngoài.
Diệp Mông thay Câu Khải tới Quảng Châu tham gia triển lãm sứ Thanh Hoa. Chuyến công tác này vô cùng gấp gáp, đến khách sạn cũng chưa kịp đặt. Những khách sạn xung quanh viện triển lãm đều đã hết phòng, ngay cả những nhà nghỉ gần đó cũng đều chật ních người, khách sạn có phòng thì cách viện triển lãm đến 1 tiếng đi xe. Từ sân bay về đó cũng mất ít nhất 2 tiếng, vì thế Diệp Mông vừa lên xe đã ngủ thiếp đi, đến cả gối ngủ trên cổ cũng không thèm tháo.
Lúc tỉnh dậy, Diệp Mông mới phát hiện Quảng Châu kẹt xe quá khủng khiếp, mà xe chỉ mới đi được nửa đường, hơn nữa vừa nãy bầu trời còn quang đãng mà lúc này đã mưa gió rền vang, mưa lớn đến mức muốn cuốn trôi cả con đường, nước mưa rơi trước kính xe không khác nào nước sông. Lúc này đang là giờ cao điểm, dưới màn đêm, dòng xe chật ních nhích từng tý một, ai ai cũng muốn chen lên trước như thể tranh nhau đi đầu thai, khiến đường càng thêm tắc.
“Vì ảnh hưởng của cơn dông, cả Quảng Châu lúc này mưa to đến rất to....Xin người dân ra đường chú ý an toàn.”
Tài xế chỉnh nhỏ radio lại, thấp giọng phàn nàn: “Thế này thì giao ca xong cũng đến 9 giờ mất, lại phải nghe bà xã càm ràm rồi!”
Ngày thường Diệp Mông vẫn hay ngồi trong xe tám vài ba câu với tài xế, nhưng hôm nay cô yên ắng lạ thường, tài xế cũng nhận ra được, cô gái xinh đẹp này tâm trạng không được tốt, đến ngủ cũng chau mày.
Có vẻ tài xế sắp đến giờ giao ca rồi, tâm tình vui vẻ ngâm một khúc ca, còn chuyển kênh radio để nghe tướng thanh (1)
Bên ngoài cửa sổ, xe cộ vẫn nhích từng chút một lên trước. Ánh đèn chói mắt chiếu lên phía trước, một mảnh trắng xóa, giống như bức tranh trừu tượng của Van Gogh, đèn neon cùng đèn xe thi nhau tô điểm cho làn mưa bụi mịt mù, khiến thế giới trước mắt rực rỡ đến kỳ lạ.
Từ ngày Lương Vận An nói cho cô biết Lý Cận Dữ là nhân chứng đến giờ, Diệp Mông không ngày nào giải tỏa được tâm trạng. Cô thấy mình như một cái nồi áp suất, bị người ta chỉnh lửa nhỏ, cứ sôi lên nhưng không biết khi nào thì sẽ bùng nổ. Cô tìm không ra mồi lửa, không biết phải tắt nó thế nào, chỉ có thể không ngừng dội nước vào chính mình, để ngọn lửa cứ âm ỉ, đốt cháy cả người cô.
Cô không thể về, cô sợ mình không khống chế được, một ngày nào đó sẽ nổi điên lên, rồi trong lúc nóng nảy sẽ ly hôn thật mất. Cô không muốn đưa ra bất cứ quyết định nào trong khoảng thời gian này, vì đó là Lý Cận Dữ, nên cô luôn không nỡ.
Cô chỉ đang tự kiềm chế bản thân, nhưng lại cười nhận ra rằng, thực ra cô đang dao động. Sự yêu ghét của cô không còn bằng phẳng, rõ ràng như xưa nữa. Cô định cứ vậy sống một mình cả đời. Hổ thẹn, lưu luyến, chán ghét bản thân và sự sợ hãi tương lai, những cảm xúc này cứ đan xen lấy nhau, đè nén lên lồng ngực cô, khiến cô không ngừng tự hỏi bản thân, Diệp Mông, mày nhất định phải thế này sao?
Mày nhất định phải từ bỏ tính cách, tín ngưỡng 30 năm nay trong người mình, để đi bảo vệ một người đàn ông thậm chí có thể giấu diếm chân tướng cái chết của mẹ mày sao? Mày thật sự muốn buông bỏ bản thân sao?
Có lẽ mẹ đã thật sự tự sát.
Đáy lòng vang lên câu nói đó.
Mày đã yêu người đàn ông đó thật rồi, đừng viện cớ nữa.
Đáy lòng lại vang lên một câu tự giễu khác.
Mẹ từng nói, đường đời không thể đi lùi, cho nên mỗi bước đi phải đi cho thật đúng, không cần phải trở nên nổi bật hơn người, nhưng làm gì cũng phải hết mình.
.....
“Cô gái, đến khách sạn Ngân Hà (银河) rồi.” Tài xế chỉnh lại thành bảng “xe trống” rồi gọi cô.
Diệp Mông nhìn ra bên ngoài, bất chợt cạn lời: “Tôi muốn đến khách sạn Ngân Hà(银荷) nhưng mà chữ Hà trong từ cây sen ấy.”
Tài xế á lên một tiếng, không dám tin sự nhầm lẫn này, xác nhận lại một lần nữa mới nhận ra mình đến sai địa điểm rồi, lập tức đổ lỗi cho cô: “Sao cô không nói sớm?”
Diệp Mông dành ra sự kiên nhẫn cuối cùng: “Tôi có nói đấy chứ, lúc nghe điện thoại anh không để ý à?”
“Thế thì cô tự dẫn đường đi chứ, giờ thì hay rồi,” lái xe vừa dò lại địa chỉ vừa cằn nhằn, “Ngược đường, lại phải chạy lại một vòng, mất thêm một tiếng nữa.”
Diệp Mông nghĩ mình cũng có một phần trách nhiệm, nhìn ra ngoài cửa sổ, không truy cứu trách nhiệm nữa, chỉ nói một câu: “Anh cứ quay xe lại đi, tôi vẫn trả đủ cả hai chuyến cho anh.”
Ai ngờ, tài xế vẫn không vui: “Tôi sắp phải giao ca rồi, cô bắt xe khác được không?”
Con người trong lúc xui xẻo, uống một ngụm nước lạnh cũng thấy mắc răng. Diệp Mông nhận oan, xuống xe lấy hành lý, rồi đứng dưới cơn mưa ướt đẫm, chờ một chiếc xe 20 phút sau mới đến.
Đến lúc cô vào được khách sạn, cả người đã ướt đẫm, nhìn vô cùng chật vật.
Mà xui xẻo này qua xui xẻo khác lại đến, Diệp Mông mở hành lý ra mới phát hiện sáng nay ra khỏi nhà vội quá nên đã xách nhầm vali. Cô đã xách nhầm vali mấy ngày trước đi công tác Thượng Hải về chưa kịp dọn, bên trong chỉ toàn là đồ bẩn. Cô lật đi lật lại, không có chiếc nào mặc được.
Lúc đó cô vẫn rất bình tĩnh, im lặng đóng vali lại, đẩy sang một góc rồi mở cửa sổ, hờ hững châm một điếu thuốc, ánh mắt mờ mịt nhìn dưới sàn nhà, một ngày đầy những việc không đâu vào đâu, như thể tất cả đều trở nên tê liệt, máu huyết đông lại, không khí cũng ngưng tụ.
Cô không có một chút cảm xúc nào, hút xong thuốc, lại thản nhiên cởi đồ ra, đi vào phòng tắm.
Hơi nước bao phủ khắp phòng tắm, qua lớp kính dày có thể nhìn thấy được dáng người đầy đặn, tóc dài ngang eo, mỗi một tấc trên cơ thể đều lộ ra vẻ tinh tế, trưởng thành, nhưng vóc dáng lại giống những thiếu nữ chưa trải sự đời trong truyện tranh.
Diệp Mông vừa mở nước, vừa dùng xà phòng của khách sạn để tẩy trang. Không biết mắt bị xà phòng vào hay mấy ngày nay áp lực quá mà nhìn cô vô cùng suy sụp.
Lúc giọt nước mắt đầu tiên chảy ra, cô gạt đi như không có chuyện gì, tiếp tục rửa mặt.
Nhưng rồi từ từ, từng giọt cứ chảy xuống, nước mắt tuôn không ngừng. Cô không thể xem như không có chuyện gì nữa, cô biết cảm xúc của mình đã dâng trào rồi, không cách nào kiếm chế được nữa, chậm rãi ngồi xuống.
Lúc đầu, tiếng khóc của cô bị át trong tiếng nước chảy, tiếng khóc bi thảm như tiếng thú kêu ai oán. Sau đó, tiếng khóc nhỏ không còn thỏa mãn được sự đau khổ trong cô nữa, cô bắt đầu khóc lớn hơn, thống khổ, cả phòng tắm chỉ toàn là tiếng khóc như cào xé tâm can của cô.
Giống như mặt nước biển đang phẳng lặng, bỗng dâng lên một đợt sóng to kinh hoàng, cuốn cô ra giữa đại dương không người, cô liều mạng giãy dụa, gào thét kịch liệt nhưng nước biển vẫn không ngừng dâng lên đến ngực, cổ, miệng, rồi dâng đến tận đỉnh đầu cô, khiến cô hít thở không thông.....
Cô khóc đến khàn cả giọng, cổ họng cũng khàn đi, cuối cùng cô nức nở hai ba tiếng, rồi thút thít, như một đứa trẻ vừa cô độc lại vừa bất lực, run run bả vai, ngẩng đầu mờ mịt nhìn vào lớp sương dày đặc trên trần phòng tắm.
Hóa ra, vào lúc buồn đau con người buộc phải phát ra tiếng.
...........
Diệp Mông ở Quảng Châu bệnh một trận im hơi lặng tiếng, sau khi lành thì lại quay về thủ đô.
Lúc về lại Bắc Kinh, Diệp Mông dẫn theo một đứa nhỏ. 18 tuổi, con trai.
Thai Minh Tiêu lái xe đến đón cô, cả hai người gọi điện thoại, Thai Minh Tiêu lại không đeo tai nghe, mở loa lớn. Lý Cận Dữ và Câu Khải đều ngồi trong xe.
“Nhặt được ở đâu đấy?”
Diệp Mông vừa xuống máy bay, đang dẫn theo cậu nhóc kia đi lấy hành lý: “Chùa Lục Dung, vừa mới bái Phật, cầu khấn xong, muốn làm một chuyện tốt gì đó. Cậu ta nói đến Bắc Kinh tìm mẹ, anh tìm người hỏi thăm xem sao,” nói rồi cô dịu dàng hỏi một câu: “Mẹ cậu tên là gì?”
Cậu nhóc cũng cao, ít nhất cũng 1m78, Diệp Mông nói chuyện còn phải ngẩng đầu.
Vẻ ngoài của cậu cũng thanh tú, trắng trẻo, chỉ có điều hơi hướng nội, nói chuyện cũng lí nhí: “Châu Cầm.”
Thai Minh Tiêu không kiêng kỵ gì ai: “Cô thật sự xem tôi là người hay lo chuyện bao đồng chắc?”
Diệp Mông như thể biết anh ta sẽ nói thế, xách vali đi, ngắt lời: “Đến rồi nói.”
Diệp Mông tìm được chỗ đỗ xe quen thuộc khi Thai Minh Tiêu đến đón mình, không biết cái vị trí kia có được Thai Minh Tiêu mua rồi hay không mà lúc nào cũng dừng ngay chỗ đó, rất dễ tìm. Cô dẫn Châu Vũ đi qua đó.
Chỗ đỗ xe vẫn trống không, hôm nay cô để mặt mộc, đồ hai ba ngày nay chưa thay, lại vừa xuống máy bay, đến tóc cũng rối tung, trên cổ vẫn còn gài gối ngủ, trừ đôi giày cao gót vớt vát lại thì nhìn không khác gì người mới đi đào cổ vật về, bụi bặm đầy mình.
Không có Lý Cận Dữ nên cô có ăn mặc thế nào cũng không thành vấn đề.
Thai Minh Tiêu và Câu Khải dựa vào ghế phó lái nói chuyện phiếm, cửa sổ bên ghế phụ mở ra, lúc đầu Diệp Mông không để ý bên trong có người, vì cả người Câu Khải đã chắn hết cửa kính xe, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy trán và tóc mái, cùng cánh tay gác thoải mái kên cửa xe của người đó, anh mặc một chiếc sơ mi trắng, áo xăn lên đến cánh tay, lộ ra cổ tay gầy gò, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ, ngón tay dài còn kẹp nửa điếu thuốc, không hề nhúc nhích, kiểu ngồi này như thể vừa hút thuốc, vừa cúi đầu xem điện thoại.
Diệp Mông chỉ liếc mắt một cái thôi đã nhận ra kiểu ngồi hút thuốc này.
Lý Cận Dữ mỗi lúc ngồi trên xe cô cũng đều như thế, có lúc tay kẹp điếu thuốc, đặt trên cửa sổ cả ngày trời cũng không thấy hút một hơi, rồi tay khác lướt điện thoại, đợi đến lúc nhớ ra thì thuốc đã tàn một nửa, sau đó anh hút một hơi đến hết. Cứ ung dung thong thả, không giống với Câu Khải hay Thai Minh Tiêu, hút điếu thuốc cũng vội vàng.
Nhưng Diệp Mông lập tức phủ nhận. Vì cô bước đến gần nhìn vào, nếu Lý Cận Dữ không điên thì chắc chắn không bao giờ mua cái đồng hồ 30 vạn làm gì.
Mà sau đó, người kia dứt khoát mở cửa xe ra, bước xuống, Diệp Mông ngây người ngỡ rằng đây chính là anh em song sinh với Lý Cận Dữ. Mãi đến khi hai người nhìn nhau, ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, Diệp Mông mới chắc chắn. Trừ tên nhóc vô lại kia thì còn có thể là ai chứ!
Lý Cận Dữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen. Chỉ khi nào cởi ra hết mới biết, anh mặc đồ lên là lại thấy gầy, nhưng thực ra xương cốt không hề nhỏ. Vai anh rộng, bằng phằng, lưng thẳng, eo thon, xương quai xanh hình chữ Bát (八), cơ ngực rõ ràng, mỗi tấc đều đẹp đẽ, mặc Âu phục lên
nhìn gầy nhưng sạch sẽ, khí chất ngời ngời. Giày thể thao nay thay bằng giày da, trong khoảnh khắc đã biến thành thiếu gia nhà giàu. Anh cao 1m85, đứng cạnh Câu Khải và Thai Minh Tiêu nhìn nổi bật hẳn, nhưng anh chỉ thong dong đứng trước cửa xe, xem như là giữ thể diện cho hai người kia.
Lý Cận Dữ, người đàn ông này, nhìn như một cái thước đo, mỗi tấc trên người đều rất tiêu chuẩn, nhìn qua thì đúng là một người đàn ông tuyệt vời, nhưng đứng bên cạnh thì thấy không còn thích thú nữa, chỉ còn ngại ngùng.
Hai người đã hơn một tháng nay không gặp. Không gặp còn đỡ, nhưng vừa gặp, tên nhóc vô lại này còn ngay đứng trước mặt cô, sạch sẽ, sáng sủa, như một cây bạch dương cao ngất. Lúc này Diệp Mông mới nhận ra, cô nhớ anh nhớ đến điên rồi, tim cô đập điên cuồng, lần đầu tiên đánh thẳng vào cả lục phủ ngũ tạng.
Nhưng cô lại có cảm giác khó nói thành lời, nói thế nào nhỉ, như thể bạn từng thấy một đóa hoa trong bùn, sau khi rửa hết bùn đất đi, đóa hoa bỗng nảy mầm, thậm chí cao quý hơn bạn nghĩ rất nhiều.
“Đựu, ba ngày nay cô chưa thay đồ à? Sao nhìn thảm thế?”
Lời nói của Thai Minh Tiêu khiến cô hoàn hồn. Diệp Mông bỗng nhớ ra lúc này mình tàn tạ biết bao nhiêu, mặc một bộ đồ nhăn nheo, vừa mới ốm nặng xong nên sắc mặt cũng xấu đi. Cô thực sự không muốn Lý Cận Dữ thấy mình trong bộ dạng nhếch nhác này, cúi đầu ừm một tiếng, kêu Châu Vũ lên xe trước.
Cả đường, Thai Minh Tiêu lái xe, Lý Cận Dữ ngồi ghế phó lái, ghế sau là Câu Khải, Châu Vũ và cô. Diệp Mông ngồi sau lưng Lý Cận Dữ, có thể nhìn thấy anh qua kính chiếu hậu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi, gài cẩn thận từng cúc, vết sẹo trên cổ vẫn còn đó, vết sẹo này thần kỳ thật, trước đây Diệp Mông cho rằng, lúc ở Ninh Tuy cô cảm thấy trên người anh có một loại gợi cảm kiềm chế, nhưng đến đây rồi, lại trở thành sự thản nhiên, xa cách.
Ai có thể ngờ được, hai người họ gặp nhau ở Ninh Tuy thì nồng nhiệt, chân thành, dám đối diện với trái tim, thậm chí vì đối phương mà đánh cược cả đời. Thế giới này nhạt nhẽo bao nhiêu, bọn họ điên cuồng bấy nhiêu, bọn họ ôm ấp, hôn môi, thậm chí là quấn lấy nhau phát tiết, an ủi, chuyện trò.
Thai Minh Tiêu giới thiệu sơ qua về cả hai cho đối phương, Lý Cận Dữ không chủ động nhận quen biết, cô thì từ đầu đến cuối không hề nói lấy một câu.
“Ngốc ngọt ngào, đây là chị gái xinh đẹp mà tôi kể với cậu đấy.”
Anh thản nhiên ừ một tiếng.
Thai Minh Tiêu lại vui vẻ nói với Diệp Mông: “Cái người bạn từ nhỏ mà tôi từng nói với cô ấy, còn nhớ không, hai ngày nay cậu ấy được ông ngoại đón về, chính thức giới thiệu cho cô, Lý Cận Dữ, Lý có chữ Mộc, Cận có chữ Cách, Dữ có chữ Tân, Dữ trong hòn đảo nhỏ.”
Cô cảm thấy thật buồn cười.
Cái kiểu giới thiệu tên này, cô đã nghe đến ba lần, từ ba người khác nhau- Dương Thiên Vỹ, Lương Vận An, Thai Minh Tiêu.
Cô nhìn qua kính chiếu hậu, thản nhiên ừ một câu.
Lý Cận Dữ hỏi Châu Vũ: “Hai người sao lại biết nhau?”
Châu Vũ lí nhí kể cho bọn họ nghe cuộc gặp gỡ của mình và Diệp Mông.
Chùa Lục Dung, hôm đó trời mưa lớn, Diệp Mông đến dâng hương hỏi duyên, thấy trên người Châu Vũ treo một tấm bảng, quỳ dưới đất ăn xin, muốn kiếm chút ít lộ phí đến Bắc Kinh tìm mẹ. Người qua lại thấy cậu có tay có chân, lại còn là thanh niên nên cho rằng cậu thích ăn lười làm, không ai đồng cảm.
Từ đầu đến cuối, Châu Vũ vẫn cúi gằm mặt, không nói câu gì, có người vứt cho cậu ít tiền, cậu lại cúi rạp mình cảm ơn, còn những tiếng cười chế giễu, châm chích cậu đều mặc kệ không để ý. Diệp Mông biết ăn xin đa phần là giả, nhưng cô vẫn vứt vào trong 100 tệ. Có lẽ chưa thấy mệnh giá lớn như vậy lần nào, Châu Vũ cảm kích ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi lại cúi rạp đầu cảm ơn.
Cuối cùng sau khi cô dâng hương xong, mưa ngày càng lớn hơn, lúc Diệp Mông bước ra khỏi cửa chùa, Châu Vũ đã ngất bên vệ đường. Cô vội vàng gọi xe, đưa cậu đến bệnh viện, y tá hỏi cô có phải người nhà bệnh nhân không, cô nói không, y tá hỏi cô thế viện phí tính làm sao, Diệp Mông mới đưa bát ăn xin của cậu ra, trừ tờ 100 tệ vừa nãy của cô, gộp tiền lẻ lại cũng chỉ có 10 tệ.
Châu Vũ chỉ cảm sốt bình thường, nhưng vì quỳ quá lâu nên bị tụt huyết áp. Hay lắm, giờ cô đưa cậu đi bệnh viện, số tiền không dễ dàng gì kiếm được cũng tan theo mây khói. Châu Vũ lo lắng đến đỏ cả mặt, muốn về đó quỳ lại.
Diệp Mông bất lực thở dài: “Đi, tôi dẫn cậu đến Bắc Kinh.”
............
Lý Cận Dữ lại hỏi cậu: “Cậu có tay có chân, sao không đi tìm một công việc, làm việc ở trong công trường thì nhận lương ngay trong ngày, không đến hai ngày là đã gom đủ tiền đi đường.”
Diệp Mông thầm nghĩ anh nói lời này mà không thấy nhột à, lúc đầu anh mua vé máy bay còn đòi dùng tiền của chị đây cơ mà.
“Thằng bé có tìm,” Diệp Mông chen vào, “Nhưng người yếu quá nên toàn bị công nhân trong công trường bắt nạt, một ngày kiếm không được bao nhiêu mà bữa nào cũng có gây gổ, không tham gia cũng bị đánh, nên đành bỏ đi.”
Cuối cùng Lý Cận Dữ cũng nhìn cô qua cửa kính, ờ một tiếng.
Châu Vũ có vóc dáng của một cậu thiếu niên, xương cốt gầy gò, còn Lý Cận Dữ là dáng vóc của một người đàn ông lưng dài vai rộng. Nếu nói ở trấn Ninh Tuy, Lý Cận Dữ nhìn có hơi u ám, phiền muộn thì Châu Vũ chính là kiểu âm u nhưng dịu dàng, nhìn thiên về nữ tính.
Châu Vũ rất tự ti, vì ngoại hình “Ngày trước bạn cùng lớp toàn gọi em là đồ ẻo, cho rằng em thích con trai. Em bị người ta chọc quen rồi, cũng không quan tâm lắm, ai ngờ, đám người trong công trường gây sự đánh nhau thật, em cảm thấy mình mà bị đánh thật thì chắc chết ngay tại chỗ. Nên ngày hôm sau em bỏ chạy luôn.”
Diệp Mông an ủi cậu: “Không cần để ý, em rất đẹp trai.”
Thai Minh Tiêu đang lái xe cũng trấn an cậu: “Đúng đấy, em rất đẹp trai, nhìn cũng không hề thua kém gì người anh em này của anh. Người anh em này của anh đẹp trai từ nhỏ đến lớn đấy, từ tiểu học đã là hotboy rồi.” Anh ta đang nói đến Lý Cận Dữ.
Lý Cận Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhạt: “Tránh ra.”
Thai Minh Tiêu cười cười: “Thế cô định làm thế nào với cậu nhóc này đây, không thể ở cùng nhau chứ? Một nam một nữ sao mà được.”
“Tôi kết hôn rồi, sợ cái gì.” Diệp Mông nói.
Thai Minh Tiêu hoảng hốt nói: “Kết hôn rồi mới càng không nên ấy, em trai đây đã 18, chắc cái gì cũng hiểu hết rồi, hồi tôi 18 cũng đã có đến hai bạn gái rồi, hơn nữa lỡ mà ông chồng cuồng ghen của cô mà biết, có khi lại phát điên không chừng. Không được đâu không được đâu.”
Câu Khải từ đầu đến cuối chưa nói câu nào bỗng mở miệng: “Thế nên tôi mới nói cái ông chồng ở trấn không xứng với cô.”
Diệp Mông: “.........”
Lý Cận Dữ: “...........”
Trong xe im lặng hồi lâu, Diệp Mông mới nói với Thai Minh Tiêu: “Thế thì để thằng bé ở nhà anh đi, đợi nó tìm được mẹ đã rồi tính tiếp.”
“Không được không được, gần đây tôi mới có bạn gái, mẹ nó, lúc làm chuyện ấy thì bất tiện chết.”
Hứ!
“Ở chỗ tôi đi.” Lý Cận Dữ nói.
Diệp Mông nhìn anh, hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
Thai Minh Tiêu lập tức nói thay: “Phong Hối Viên, ông ngoại vừa mới cho cậu ấy nguyên một khu nhà, 2000 vạn. Thế nào, động lòng chưa? Có muốn lấy người ta không?”
Diệp Mông xùy một tiếng.
Lý Cận Dữ nghe tiếng đáp khinh khỉnh của cô, không nói gì, quay đầu hỏi Châu Vũ: “Có đồ đạc gì không? Nếu không có lát nữa dẫn cậu đi mua. Có điều phải đưa chị đây về nhà trước đã.”
Châu Vũ liếc nhìn Diệp Mông, như đang chờ cô đồng ý, thấy cô không nói gì mới gật đầu.
Sắp xếp xong cho Châu Vũ, xe cũng vừa đậu trước nhà cô.
Mà ngay trước khi xuống xe, Diệp Mông mới biết được tại sao Lý Cận Dữ lại ở trên xe. Ba người họ hôm nay muốn đến câu lạc bộ của Lê Thầm nên mới thuận đường cùng qua đón cô luôn. Diệp Mông xuống xe lấy hành lý, Lý Cận Dữ và Câu Khải xuống xe hút thuốc, anh ngồi trước đầu xe, một tay kẹp điếu thuốc, một tay đang bấm điện thoại, không biết là nhắn tin cho ai, còn nói chuyện phiếm với Câu Khải, lâu lâu lại cười.
Cô cho rằng, anh cam lòng làm người bình thường, nhưng lúc này mới nhận ra “cam lòng làm người bình thường” tức là vốn đã không phải người bình thường.
Cô luôn hy vọng anh đến Bắc Kinh, đối diện với quá khứ, tháo gỡ khúc mắc trong lòng, nhưng bây giờ, Diệp Mông mới thấy một Lý Cận Dữ ở Bắc Kinh, lại có cảm giác xa cách, lãnh đạm, như cô độc một mình, lạnh lẽo vô cùng.
“Giờ này còn đến chỗ Lê Thầm làm gì?” Diệp Mông hỏi Thai Minh Tiêu đang giúp cô lấy vali sau cốp ra, “Đã sắp 9 giờ rồi.”
Thai Minh Tiêu đóng cốp xe xong, mặt mày hớn hở, ánh mắt sáng ngời: “Đương nhiên là để bão xe rồi. Tay xe số một của Cửu Môn quay lại rồi, chúng tôi phải high một bữa chứ, thôi, cô lên lầu nhanh đi.”
(1) Một chương trình của Trung Quốc, dùng những câu đối đáp để gây tiếng cười.