Mưa lâm râm từng đợt, nhuộm cả thế giới trong màu xám mông lung, khiến người qua đường như những linh hồn dạo chơi dưới trần gian.
Trước khi phát lệnh bắt người 19 tiếng, cục Quán Sơn nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, văn phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng, sắc mặt ai nấy cũng như ngưng đọng lại. Tiếng mở cửa rầm rầm bên ngoài phá tan không khí căng thẳng bên trong: “Cục trưởng Phương, mọi người lại xem cái này.”
Mấy người đàn ông quay đầu lại, nữ cảnh sát bước đến bên cạnh cục trưởng Phương và Lý Cận Dữ, đưa thông tin mình vừa nhận được cho họ xem. Cô rất mực tin tưởng Lý Cận Dữ, cho nên để đi động gần anh hơn, Phương Chính Phàm bực bội kéo tay cô về, nhắc nhở: “Cục trưởng của cô ở đây này.”
Lý Cận Dữ dồn hết tập trung lên điện thoại, nữ cảnh sát đỏ mặt lén nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như thường, lúc này mới nói: “Vừa nãy có một người hay lên mạng điện thoại báo cảnh sát, nói ngày mai sẽ có người livestream tự sát.”
Lời vừa dứt, đầu của Phương Chính Phàm như muốn nổ tung, còn chưa đủ loạn hay sao. Trong lòng ông có một dự cảm không lành, như thể có chuyện gì đó đang muốn trồi lên mặt nước, nhưng đồng thời cảnh sát lại đang rơi vào một cái lưới được sắp đặt sẵn ở dưới, trên bờ đang có người từ từ kéo dây lên. Nhìn thì như thể sóng yên biển lặng nhưng dưới mặt biển là hàng ngàn sự thật đang bị che lấp.
“Tra được địa chỉ chưa?” Phương Chính Phàm trầm giọng hỏi.
“Ở Dương Quang Cẩm Thành, tôi lập tức phái người qua đó.” Nữ cảnh sát gật đầu, nói: “Cô gái này tên là Ngu Vi, người miền Nam, là một hot tik tok, trên weibo và tik tok đều có đến mấy trăm vạn fan.”
Mấy năm nay họ xử lý rất nhiều vụ án liên quan đến những nhân vật hot trên mạng, Lương Vận An sớm đã thành thói quen, hỏi: “Rồi sao? Bị anti bôi nhọ à? Hay là bị người ta bốc phốt?”
“Đều không phải, vốn dĩ cô ấy đáp trả anti cũng rất gay gắt, trừ mấy bình luận bên dưới weibo chính chủ là hay ho ra thì những bình luận ở weibo khác đều hay châm chích cô ấy. Nhưng Ngu Vi là một người chuyên làm video hài hước, trên tik tok cô ấy toàn đóng vai ác hoặc là làm xấu mình đi, nên hành vi livestream tự sát này không giống với tính cách xưa nay của cô ấy.”
“Bị người khác ép buộc? Hay là dạo này bị đả kích bởi chuyện gì đó?” Lương Vận An nói: “Có đôi lúc con người ta chỉ cần một khoảnh khắc thôi là đã sụp đổ rồi.”
“Nhưng có một điểm rất kỳ lạ. Thời gian cô ấy livestream tự sát là 15:05 ngày mai.”
Lý Cận Dữ vẫn luôn cúi đầu không nói gì, anh dựa vào mép bàn nghe cuộc đối thoại của cả hai, lúc này mới ngẩng lên nhìn cô ấy: “Trùng giờ lên máy bay của Toàn Tư Vân?”
“Đúng!”
Không khí trầm đi, không ai nói gì, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi. Phương Chính Phàm nói: “Điều mấy viên cảnh sát đi xem tình hình thế nào, xem ra chuyện này không phải là ngẫu nhiên.”
Livestream tự sát là hành vi rất tệ hại, weibo nổi lên một trận sóng to gió lớn. Vì Ngu Vi có đến 300 vạn fan nên tin tức này vừa được đăng lên weibo, fan cô ngay lập tức bùng nổ, ai ai cũng gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Đương nhiên, cũng có người không ngừng chửi Ngu Vi, ác mồm ác miệng như đi giày vào bụng người khác.
[Yêu tinh lại muốn lên hot search đây mà.]
[Người mà muốn tự sát thật thì đi mua thuốc ngủ cũng cười, vì người ta sợ họ phát hiện ý định của mình. Khó khăn lắm mới có dũng khí để tự sát mà bị người lạ có thiện ý hỏi han một câu là dũng khí bị dập tắt ngay. Mọi người thử nghĩ đi, nghĩ cho kỹ.]
[Nghe nói dạo gần đây chị gái này hay kè kè bên Nguyên Hoa này, chắc lão đại ngán gái đẹp rồi nên muốn thử hương vị của sh*t nhỉ?]
[Mới lên hot search được hai lần mà chị gái này tưởng mình là người nổi tiếng rồi chắc? Bản thân mình là loại người gì mà còn không rõ sao?]
[Chị Ngu Vi à, em không nói gì khác, chỉ mong chị có thể sửa cái tên của mình được không. Chị trùng tên với idol nhà em mất rồi, chị ấy còn chưa kịp nổi nữa, không muốn bị chị hủy hoại thanh danh đâu, cảm ơn chị gái.] Giọng điệu thì lạnh lùng, đê hèn nhưng lại như hắt gáo nước lạnh vào mặt người khác.
Ngu Vi rep lại [Maugham từng nói, danh tiếng chỉ là nhất thời, chỉ là ảo tưởng của con người mà thôi. Từ nhỏ đến lớn tôi đã tên là Ngu Vi rồi, cô ấy không ưa thì kêu cô ấy đợi sau khi tôi chết tự đi mà đổi tên.]
*
11 giờ, trước khi ngủ, Diệp Mông lướt weibo đọc tin tức, lập tức gọi điện cho Lương Vận An.
Lương Vận An đang ngồi ăn mì hộp trong văn phòng với Lý Cận Dữ. Lý Cận Dữ mặc một chiếc sơ mi, xắn tay áo, lộ cánh tay gầy gầy, cong lưng ngồi trên sofa, dường như còn chưa đụng đến một sợi mì. Anh nhìn vào màn hình laptop trên bàn, một tay kẹp điếu thuốc, một tay gõ gõ bàn phím, kiểm tra hồ sơ của Toàn Tư Vân.
Lương Vận An ngồi húp mì sồn sột đến khi trong hộp không còn miếng nước, anh ta rút khăn giấy, lau miệng qua loa rồi quay đầu nhìn Lý Cận Dữ: “Có phát hiện gì sao?”
“Ừm.” Lý Cận Dữ thản nhiên nhìn màn hình, nói một câu: “Lát nữa sẽ nói với anh.”
Lúc này, điện thoại của Lương Vận An reo lên, anh ta theo bản năng nhìn Lý Cận Dữ: “Là Diệp Mông.”
Lý Cận Dữ nhìn lại, hất cằm ý bảo anh ta nghe điện thoại, anh cũng không nhìn vào màn hình laptop nữa, dựa ra sau ghế, vừa hút thuốc vừa nghe ngóng.
Lương Vận An nói: “À, à, chúng tôi vừa nhận được điện thoại báo rồi.”
“Vừa nãy đã đến nhà cô ta rồi, nhưng không có người. Hàng xóm nói cô ta đã ra khỏi nhà từ chiều rồi. Lát nữa chúng tôi quay lại đó xem. Cô là fan của cô ta à?”
Diệp Mông vừa đắp mặt nạ xong, đang soi mình trong gương, mát xa mặt: “Cũng không hẳn, bà nội tôi hay xem video của cô ấy, trước đây bà hay gửi qua cho tôi xem. Còn trẻ vậy mà, đúng là tiếc thật.”
“Chị à.” Đầu dây bên kia đổi thành một giọng nói quen thuộc.
Diệp Mông dẹp điện thoại bên tai, tay đang mát xa cũng dừng lại, giọng nói vừa sửng sốt vừa vui mừng: “Bảo bối?”
“Ừm.” Đầu dây bên kia đáp lại.
“Sao vậy? Giọng anh không được vui?” Diệp Mông rất mẫn cảm. Cô tắt đèn, đi ra khỏi phòng tắm.”
“Không,” Lý Cận Dữ dập thuốc, ngẩng đầu lên, một tay giữ điện thoại, một tay xoa xoa mắt: “.... chỉ hơi mệt.”
Giọng nói quả là mệt thật, như thể đang phải nói từng từ vậy, cảm giác uể oải nhưng lại vừa quyến rũ phát ra từ đầu dây bên kia rất rõ ràng, Diệp Mông lập tức nói: “Thế lát nữa anh về, em giải tỏa giúp anh?”
Câu nói này nghe hơi sai sai, Lý Cận Dữ theo bản năng liếc Lương Vận An một cái rồi làm như không có gì, ho một tiếng.
Diệp Mông biết anh xấu hổ, ở riêng bên nhau thì anh không giấu diếm gì, nhưng trước mặt người ngoài vẫn rất giữ kẽ. Anh càng như thế, cô càng muốn trêu anh. Trong điện thoại vang lên tiếng nói đùa: “Không phải anh nói phụ nữ 30 tham sắc như hổ đói sao? Hửm? Hửm? Hửm?”
Anh nói vậy khi nào chứ, rõ ràng anh nói rất hàm súc, kín đáo.
“Anh không nói vậy, em đừng nghĩ linh tinh.” Lý Cận Dữ không muốn Lương Vận An nghe thấy, giả bộ lạnh lùng nói: “Cúp đây.”
Cạch. Không đợi cô nói gì đã cúp rồi. Anh trả lại điện thoại cho Lương Vận An, cong lưng ăn hai miếng mì tôm.
Diệp Mông tắt điện thoại, chưa được bao lâu, di động lại rung lên.
[LCD: Thật sự rất muốn à?]
Diệp Mông bật cười, đùa anh [Mông: Ừa, chứ sao, phải làm sao đây?]
[LCD: Video? Em nhìn anh, được không?]
Anh quả nhiên đã nghiêm túc nghĩ cách giúp cô rồi, Diệp Mông nhịn không được, cười co rút cả người [Mông: Bảo bối, anh đúng là hiểu em.]
[LCD:....]
[LCD: Rốt cuộc là muốn hay không?]
Xem ra anh nôn nóng lắm rồi, Diệp Mông hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt xấu hổ của anh lúc này.
[Mông: Không muốn, em đùa đấy. Em ngủ đây, mai còn phải dậy sớm livestream với hai bà.]
[LCD: Livestream gì cơ?]
[Mông: Livestream dạy hai bà làm bánh gato, hai bà cũng sẽ cùng làm với em luôn.]
*
Lương Vận An bước ra từ WC, thấy anh vừa đặt di động xuống, ngồi xuống sofa, lại hỏi: “Có phát hiện gì rồi?”
Lý Cận Dữ chậm rãi hút thuốc, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Anh không nói gì, giống như đang trầm tư, nhưng cũng giống như đang không nghĩ gì. Vành tai anh còn đỏ ửng, như thể vừa mới bị trêu chọc xong nhưng vẫn cam tâm tình nguyện. Có lẽ anh đang thấy rất nóng, còn cởi hai cúc trên áo sơ mi, xem ra là bị vợ trêu rồi. Lương Vận An nhìn ra được, cuộc hôn nhân này là Diệp Mông làm chủ, hai người họ tuy tuổi tác thực tế không kém bao nhiêu, nhưng tuổi tác tâm lý thì ít nhất cũng trên 5 tuổi.
“Bật điều hòa cho anh nhé?” Lương Vận An hỏi.
Lý Cận Dữ ngây người, vành tai càng đỏ hơn, nắm tay ho một tiếng: “Không cần.”
Lương Vận An cười cười: “Cược một ván nhé, con đầu lòng của hai người chắc chắn là con gái.”
Lý Cận Dữ quay lại nhìn anh ta: “Anh còn biết xem bói à?”
“Không, đoán đại đấy, nói đúng ra thì anh và Diệp Mông rất đặc biệt.” Lương Vận An dựa vào ghế, vỗ đùi cảm khái: “Xung quanh tôi có rất nhiều cặp chị em, ví dụ gần đây nhất là chị họ tôi, cũng yêu một cậu em nhỏ hơn tuổi, năm ngoái hai người mới kết hôn xong. Mẹ nó, anh rể tôi nhỏ hơn tôi đến 3 tuổi, mới có 23, nhỏ hơn chị tôi tận 10 tuổi, nhưng lại không cho tôi cảm giác tình chị em bằng hai người.”
Lý Cận Dữ cong lưng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, vừa nghe anh ta nói vừa cúi đầu gạt tàn thuốc, cong khóe môi: “Ý anh là tôi trẻ con?”
Lương Vận An lắc đầu: “Không phải là trẻ con. Có lẽ vì nhìn qua cậu rất ngây thơ? Mà cũng có thể là vì Diệp Mông lý trí, trưởng thành hơn nên khiến cậu nhìn sẽ non hơn.”
Nói chuyện với người này đúng là… phải cân nhắc từng câu từng chữ.
“Tôi không hề ngây thơ.” Lý Cận Dữ vẫn cúi đầu gạt tàn thuốc, cười khổ: “Tôi ở miền Nam 5 năm, 5 năm đó cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh bà nội và một con chó. Nếu không phải vì chị, có lẽ bây giờ tôi sẽ không ngồi cùng anh với bộ dạng này đâu. Nếu anh quen tôi lại theo cách khác, có lẽ sẽ không còn giống nữa, các anh thường sẽ dựa vào quá khứ để tiến hành đánh giá tôi, Lý Cận Dữ, thiếu gia nhà giàu, ăn chơi trác táng, mắc chứng trầm cảm, nhiều năm trước phạm tội lợi dụng phương pháp loci để lừa đảo phụ huynh, còn bị mẹ ruột tố giết người và có ý đồ cưỡng d*m bà ta, một người như thế thì có gì tốt. Dù có thật sự giết mẹ mình cũng là bình thường, đúng không?”
Lương Vận An cảm thấy khó mà trách được, một chàng trai mắc chứng trầm cảm, tự nhốt mình trong năm năm thì sao có thể hy vọng anh trưởng thành, chín chắn. Có đôi lúc nhìn anh giống một chàng trai 22, 23 tuổi hơn. Có điều nghe mấy câu sau cùng của anh, Lương Vận An líu lưỡi: “Ý anh là, anh từng có ý định phạm tội?”
“Có,” Lý Cận Dữ cười tự giễu, “Hơn nữa, rất nhiều, suýt chút nữa là thực hiện rồi.”
“Là Diệp Mông ngăn anh?”
“Cô ấy không biết, lần đó ở Bắc Kinh, con trai Lý Lăng Bạch cần truyền máu. Lúc đó tôi ở ngoài bệnh viện hút thuốc, thấy tiệm bánh ngọt tàu hủ ngày xưa thích ăn, tôi bỗng muốn mang về cho Diệp Mông, nhưng lại phát hiện cửa tiệm đó đã đóng rồi, chỉ còn tấm biển mà thôi.”
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, mặt đường lầy lội, lâu lâu còn có thể nghe thấy tiếng bánh xe trượt dài rồi phanh két lại như tiếng dao. Giọng nói anh cũng dần lãnh đạm trở lại: “Thực ra tôi và cô ấy thường xuyên cãi nhau, không phải tính cách không hợp, mà cách nhìn đời không hợp. Chị ấy quá đường hoàng thẳng thắn, tôi thì lại chẳng có gì, xấu xa ngay từ trong cốt. Trong con người tôi có quá nhiều “hạt nhân” Lý Lăng Bạch, đó là kết quả của 20 năm không được công nhận. Có lúc tôi vô cùng, vô cùng ghét bản thân mình, nhưng tôi muốn thay đổi lại thay đổi không được, những thứ đó đã ăn sâu vào xương cốt của tôi, ví dụ như có một lần cãi nhau, tôi nói ra những lời rất khó nghe, chị ấy chỉ tức một hồi rồi cuối cùng vẫn tha thứ cho tôi.”
“Dạo này cậu vẫn đi gặp bác sĩ tâm lý sao?” Lương Vận An bỗng dưng hỏi một câu.
“Ừm.” Lý Cận Dữ khởi động lại màn hình máy tính: “Nói về chuyện Toàn Tư Vân đã, bố của Toàn Tư Vân vào tù không bao lâu thì mẹ bà ta tự sát. Toàn Tư Vân tuy không nói rõ như Diệp Mông là mẹ mình nhất định không tự sát, nhưng bà ta cũng từng thử tiết lộ với cảnh sát là tình trạng của mẹ mình không đến nỗi.”
“Vậy kết án thế nào?”
“Tự sát.”
“Không phải chứ?” Lương Vận An khó mà tin được: “Thế thì vụ án này cũng có liên quan sao? Hồi đó đã có “Dẫn Chân” rồi?”
“Anh từng nghe đến dạng tính cách báo thù xã hội bao giờ chưa?”
“Báo thù xã hội?”
Ngoài cửa sổ, màn đêm tối như mực, trong bụi cỏ là côn trùng đang xôn xao.
Lý Cận Dữ gật đầu, giải thích: “Đối tượng phạm tội của loại người này sẽ được mở rộng dần, động cơ phạm tội cũng không còn đơn thuần nữa. Nếu như Toàn Tư Vân thuộc dạng báo thù xã hội, tôi cho rằng chúng ta có thể giải thích được những gì bà ta làm. Khi có người cảm thấy tất cả những bất công đều rơi xuống đầu mình, họ sẽ đổ tất cả thù hận lên đầu những người lạ. Cái này anh có thể hỏi thêm bên chuyên gia tâm lý, tôi không phải chuyên gia, chỉ là trước đây từng đọc hai quyển sách. Chúng ta tạm thời đặt giả thuyết này vào điểm khởi đầu đi.”
“Điểm khởi đầu nào?”
“Bố vào tù, mẹ bị sát hại.”
Là bị giết, không phải tự sát.
Một giây sau, cửa văn phòng bị một người đẩy vào, là một viên cảnh sát, vẻ mặt do dự nói với bọn họ: “Lại nhận được một tin báo, có người nói anh ta nhận được một tin nhắn rất kỳ lạ, người nhắn nói muốn tự sát.”
*
Cùng lúc đó, ngoại trừ cục Quán Sơn, các cục khác cũng nhận được những tin báo có người tự sát theo cách tương tự.
“Alo! 110 sao? Bạn tôi vừa điện thoại cho tôi, giọng điệu của cô ấy rất kỳ lạ. Nhờ tôi chăm mèo chăm chó cho. Gần đây cô ấy mới bị cách chức, chắc bị áp lực, tội sợ cô ấy khống chế không được cảm xúc. Bây giờ tôi không có ở thành phố, phiền các anh qua nhà cô ấy kiểm tra giúp tôi.”
“Đồng chí cảnh sát, tình trạng của mẹ tôi lúc này không tốt lắm, bà ấy tự nhốt mình trong phòng cả tối rồi. Tôi gõ thế nào bà ấy cũng không chịu mở, các anh có thể đến đây được không?”
“Trên weibo lại có người đăng trạng thái mai sẽ tự sát rồi!”
....
Những âm thanh cầu cứu tuyệt vọng vang lên trong đêm tối,
trong khoảnh khắc khiến người ta cảm thấy nơi này không khác nào ngục tù nhân gian.
Tiếng còi cảnh sát vang lên không ngừng trên đường phố. Thành phố xưa nay chưa từng ồn ã thế này, như thể có người đang đứng trên cao ném những quả cầu lửa xuống trần gian vậy, tiếng nổ vang kèm với khung cảnh hỗn độn. Từng chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau rồi tản đi khắp phía, tiếng còi vang lên như tiếng những sinh mệnh đang thét gào giận dữ, cùng đó là những bàn chân ấm áp không chùn bước trước thế lực đen tối, len lỏi đi vào từng con ngõ trong thành phố.
*
Thế thì đã sao nào? Toàn Tư Vân nghĩ. Dù sao thì các người cũng sẽ chết hết.
Thế giới này là vậy, có trăm ngàn lỗ hổng, những con người lợi dụng sơ hở của người khác nhiều vô kể. Nhưng luôn có người, rõ ràng từng trục lợi từ sơ hở của người khác, nhưng khi công thành danh toại lại muốn quên đi bản thân mình từng là con chuột chuyên đục khoét, muốn tức tốc tẩy trắng bản thân, muốn sống đường hoàng ngang nhiên, nào có chuyện dễ dàng như vậy, làm sai thì phải bị phạt.
Đó là điều mà mẹ dạy bà ta. À không, là xã hội này dạy bà ta. Làm sai thì phải chịu phạt, phạt thật nặng.
*
Ngày hôm sau, Diệp Mông đặt bánh gato vào lò nướng, nghe tiếng hai bà nội đang cổ vũ: “Bảo bối giỏi quá!”
Diệp Mông chống một tay lên kệ bếp, một tay đặt trước ngực, cong lưng, cúi đầu như thể vừa trình diễn xong: “Cảm ơn ạ, về rồi con và Lý Cận Dữ sẽ làm một cái to hơn thế này cho hai người.”
“Dạo này Cận Dữ bận lắm à con?”
“Dạ, ông ngoại anh ấy muốn anh ấy ở lại Bắc Kinh.” Diệp Mông nhìn vào màn hình, nói.
Hai bà cụ nhìn nhau, Thẩu Cúc Hoa không nói gì, nhưng Từ Mỹ Lan lại nói: “Hai đứa tính thế nào?”
Diệp Mông lập tức thể hiện lòng trung thành với Thẩu Cúc Hoa: “Bà nội à, bà đừng buồn, Lý Cận Dữ trong đầu chỉ muốn được quay về ở với bà thôi. Đợi giải quyết xong mọi việc, tụi con lập tức quay về thăm bà nhé.”
“Thực ra hai đứa còn trẻ, ở Bắc Kinh cũng tốt, nói cho cùng thì cái trấn này cũng nhỏ.” Thẩu Cúc Hoa nói.
Diệp Mông lúc này mới thấy hot search của weibo hiện lên, vô cùng kinh hãi #TS tập thể#
Thậm chí màn hình cũng đã hiện ra mấy từ khóa quan trọng, “Dẫn Chân Đại Sư” cũng leo lên top hot search, đây là một tà giáo hoạt động bí mật, trong nháy mắt, cả weibo huyên náo, ầm ĩ loạn lên.
Có điều tin tức này đã bị xóa đi rất nhanh.
Lúc Diệp Mông lướt lại thì đã không còn bất kỳ tin tức nào nữa.
*
Trời âm u, mây đen từng tầng, cây cối như muốn chọc thủng trời.
Trong văn phòng có người hút thuốc, có người đang vội vã nghe điện thoại, có người đang húp mì, có người đang ôm từng chồng hồ sơ đến, khung cảnh vô cùng hỗn độn.
Lúc này tầm 9 giờ sáng, còn cách chuyến bay của Toàn Tư Vân 6 tiếng đồng hồ.
Lý Cận Dữ nói: “Nếu như lúc đó bố của Toàn Tư Vân thật sự bị người ta hãm hại, thì có thể cái chết của mẹ bà ta là giết người diệt khẩu. Nhưng tôi đọc vụ án của bố Toàn Tư Vân thì phát hiện, Toàn Tư Vân thậm chí không đưa ra bất cứ yêu cầu trợ giúp nào với cảnh sát. Có thể bà ta không biết chân tướng, cũng có thể là bà ta không tin tưởng các anh. Dựa vào những hành vi trước mắt, có thể thấy rằng, bà ta đúng là không tin tưởng các anh. Hơn nữa, cũng vì thế mà bà ta mới tự mình lập nên một con đường sinh tồn khác biệt.”
“Bắt luôn đi, tôi không tin không thu được chứng cứ phạm tội nào trong nhà bà ta.”
“Nếu tôi đoán không lầm thì Lỗ Minh Bá sẽ thay bà ta gánh tội.”
Thời gian gấp rút, áp lực càng lên cao, Phương Chính Phàm vùi đầu trong ngực, Lương Vận An vò đầu bứt tai: “Theo như manh mối từ những vụ án trước thì vào 15 giờ 5 phút, tất cả sẽ tự sát tập thể. Thời gian này hoàn toàn trùng khớp với thời gian Toàn Tư Vân lên máy bay, bà ta đã làm cách nào để thông báo cho bọn họ, hơn nữa còn có thể ra lệnh một cách thống nhất đến vậy, những người này đều răm rắp nghe lời bà ta hết sao?”
Lý Cận Dữ chống hai tay lên mép bàn, anh nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trong đầu như có hai manh mối đang bị chặt đứt, chỉ cần ghép hai manh mối này lại với nhau thì những câu hỏi này sẽ được giải.
“Lúc đầu, mẹ của Toàn Tư Vân bị cảnh sát kết án tự sát một cách qua loa, bà ta tự tay lập nên “Dẫn Chân” là do đâu? Bà ta mộc mạc như vậy, đến một cây son cũng không có, lập nên “Dẫn Chân” không phải vì tiền, vậy vì cái gì?”
Vị chuyên gia tâm lý ngồi trên sofa từ nãy giờ vẫn chưa nói một câu, bỗng nhiên lên tiếng, anh ta chau mày, ngẩng đầu nhìn Lý Cận Dữ, hai mắt giao nhau, nói từng từ một: “Là vì muốn đẩy một quốc gia đang hưng thịnh vào thế nan giải.”
Khung cảnh như tĩnh lại, không khí trong văn phòng như ngưng đọng, không ai nói gì, gió thổi vào trang sách sột soạt.
Phương Chính Phàm ngồi đang trên ghế cũng khó mà tin được, ngẩng đầu lên, vầng trán lớn dần chảy mồ hôi, toàn thân nổi cả da gà. Ông vào nghề được hơn 30 năm, đây là lần đầu tiên thấy người mình ớn lạnh thế này.
Ông từng bắt gặp nhiều loại tội phạm hung dữ, thậm chí là táng tận lương tâm, nhưng một kẻ thủ ác đội lốt một người phụ nữ bình thường, mộc mạc như thế này mới khiến ông cảm thấy kinh hãi.
Những viên cảnh sát còn lại thì khỏi phải nói, chỉ biết đứng trân trân nhìn nhau, ngoại trừ khiếp sợ thì không còn cảm xúc nào khác trên mặt.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần sáng lên. Phương Chính Phàm cảm thấy ớn lạnh toàn thân, phải cố gắng lắm mới không để hai hàm răng va vào nhau.
Ông nhìn Lý Cận Dữ và chuyên gia tâm lý trẻ tuổi kia, cuối cùng vẫn dừng ánh mắt trên người Lý Cận Dữ. Dường như ông đang hy vọng, chờ đợi Lý Cận Dữ phủ định lời của chuyên gia tâm lý, nhưng Lý Cận Dữ chỉ đút hai tay vào túi, nghiêm túc gật đầu, ánh mắt trong sáng nhưng lại như đã từng thấy rất nhiều thứ dơ bẩn trên đời, lãnh đạm nói: “Có thể sau chuyện này còn có ẩn tình nào đó, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là mục đích của Toàn Tư Vân, bà ta muốn nhắm vào sự kiện tự sát tập thể mà ai nghe cũng thấy rùng mình này.”
Chuyên gia tâm lý trẻ bổ sung: “Trước mắt cảnh sát đã nhận được xấp xỉ 100 cuộc gọi báo án, nhưng thực tế con số còn cao hơn thế nhiều. Một đất nước mà chỉ trong một ngày, cùng một thời gian, có số người chết nhiều như thế, dù là 10 người cùng tự sát thôi, e là cũng khiến chế độ xã hội này lâm vào thế nan giải. Có lẽ Toàn Tư Vân rất bất mãn với chế độ xã hội hiện nay, sự bất mãn này e là đã được hình thành từ hồi bà ta còn nhỏ đến giờ rồi.”
Ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi vào, Lương Vận An cảm thấy lạnh cả sống lưng. Anh ta theo bản năng nhìn về Phương Chính Phàm, sắc mặt của ông lúc này đã đổi thành màu cam rồi.
Một hồi lâu, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm cách nào để xác định số người tự sát đây?”
Lý Cận Dữ nói: “Rất khó. Trừ khi bắt được Toàn Tư Vân, thẩm vấn trực tiếp bà ta. Nhưng khả năng cao là bà ta sẽ không mở miệng. Bà ta vốn dĩ là một chuyên gia tâm lý, dùng 8 năm để tạo ra màn kịch ngày hôm nay, e là sẽ không bỏ cuộc nhanh vậy đâu. Tôi cho rằng biện pháp duy nhất lúc này là mua hot search, ra thông báo yêu cầu tất cả mọi người, vào 15 giờ 5 phút, ai nấy cũng phải xác nhận bạn bè, người thân của mình đang khỏe mạnh.”
“Như vậy có thể khống chế tình hình không?”
“Nói rõ ngọn nguồn nguyên nhân, đừng giấu diếm, dẫn dư luận theo lối chính xác. Bây giờ công dân Trung Quốc trên mạng đều yêu nước mà.” Lý Cận Dữ dựa vào mép bàn, một tay vòng trước ngực, một tay đặt lên huyệt thái dương: “Nhưng không loại trừ khả năng những trường hợp như người già không nơi nương tựa, người vô gia cư...”
Phương Chính Phàm lập tức đưa ra quyết định: “Vậy thì lập tức sắp xếp điều tra toàn thành phố đi, nhất định phải phá vỡ kế hoạch này!”
*
Hôm đó, cả thành phố chìm trong mưa bụi mịt mù, cuồng phong thét gào rồi lao bổ vào những viên cảnh sát mặc đồng phục, quốc kỳ bay phất phới trên không.
“Xin hỏi, người nhà anh có ai đọc quyển này không? Vâng, được rồi, 3 giờ chiều nay có hoạt động phạm pháp, anh nhất định phải trông chừng mấy đứa trẻ nhà mình. Vâng vâng, xin cảm ơn.”
“Thực ra cũng không hẳn là tà giáo, đây là một tổ chức lừa đảo, xin đừng quá hoang mang. Chú ý an toàn của bản thân và xác nhận thân thích, bạn bè mình an toàn nhé. Vâng, xin cảm ơn.”
“Bà ơi, cháu bà thì sao? Vâng, vâng, nhớ đọc tin tức thường xuyên nhé!”
....
“Vẫn chưa liên lạc được với Ngu Vi.” Lương Vận An mệt mỏi quay về cục, cởi áo khoác ngoài ra, nói với Lý Cận Dữ: “Hiện tại trong số 92 người đòi tự sát chỉ có một mình Ngu Vi là không liên lạc được, 91 người còn lại đều đã được khống chế. Cảm xúc cũng tạm ổn định.”
Lý Cận Dữ đang dựa vào ghế, áo sơ mi để hở một cúc, không nói lời nào, bên cạnh anh là nữ cảnh sát không hiểu sao lại đang nuốt nước miếng, bị Lương Vận An đập tập hồ sơ vào đầu: “Cút ra ngoài nghe điện thoại đi.”
Reng reng reng!
Điện thoại lại reo lên, thế mà không có ai nghe.
Lương Vận An thở dài: “Phải phá án cấp tốc thôi, mẹ nó, cái vẻ ngoài này của cậu mà còn ở đây thêm một ngày nào nữa thì đàn ông cục chúng tôi ế hết.”
Không khí ngưng đọng, không ai có tâm tư cười đùa. Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không tiếp lời. Đã sắp đến 3 giờ rồi, bọn họ không biết kết quả cuộc điều tra này sẽ đi đến đâu, dù tin tức đã lan tỏa đến vậy rồi nhưng vẫn có con cá lọt khỏi lướt, ngay lúc này còn nhận được điện thoại báo án.
Nghĩ vậy, tất cả đều đồng thời ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường.
2 giờ 30 phút.
Còn 30 phút nữa, e là cục trưởng sẽ phải đứng ra nhận hết trách nhiệm mất thôi.
*
Lý Cận Dữ từ đầu đến cuối vẫn im lặng bỗng đứng lên nói: “Tôi biết người còn lại đang ở đâu rồi.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, có người miệng còn đang ngậm đầy mì tôm chưa kịp cắn đứt, cứ ngậm như vậy, ngây ngốc nhìn anh. Lương Vận An lập tức đứng lên: “Thật chứ?”
Lý Cận Dữ cầm cây bút laser trên bàn, anh dựa ra phía sau, một tay đút túi quần, một tay cầm bút chiếu lên bức tường đối diện: “Liên hệ người đầu tiên và người cuối cùng báo vụ án của Ngu Vi....”
Mọi người nhìn thao tác thuần thục của anh, chân dài dựa vào bàn, một tay cầm bút, một tay ấn trên bàn phím, liên kết tất cả những địa điểm lại, phóng lên màn hình. Nhưng những địa điểm này tách rời nhau, nhìn không ra trọng điểm, cho đến khi Lý Cận Dữ....
Tất cả mọi người nín thở nghe tiếng anh gõ bàn phím, từng chút từng chút một, hình ảnh không ngừng thu nhỏ lại.
Dần dần, dường như đã thấy chút manh mối.
Lý Cận Dữ lại nhấn gõ phím, từng địa điểm còn lại dần hiện lên, hình ảnh dần rõ ràng.
Trong nháy mắt, ai nấy đều bừng tỉnh ngộ ra! Trên bức tường, các điểm nối với nhau thành chữ “Dẫn Chân”. Vì không gian ba chiều được chuyển thành mặt phẳng nên người bình thường chỉ có thể nhìn thấy từng điểm nhỏ rời rạc.
Lý Cận Dữ chậm rãi chiếu laser lên các điểm, giọng nói bình tĩnh: “Còn có 8 người, được phân thành các điểm: Phòng 301 khu 8 Lục Châu, 401 khu 9 Minh Huy, 304 khu 11 Dục Thành, 305 khu 3 Ân Minh, 201 khu 2 Nam Uyển, 405 khu 6 Kim Uyển, 101 khu 2 Đại Minh Nguyệt, 203 khu 4 đô thị Sâm Lâm.”
Cả văn phòng bỗng dâng trào nhiệt huyết đứng lên hết thảy, không ai nói gì thêm, tự động lao ra ngoài, đến áo cũng chưa kịp khoác.
Đó là thần thánh phương nào vậy!
“Đựu đựu đựu đựu, anh đúng là trâu bò!” Lương Vận An nhịn không được chửi thề.
*
Cùng lúc đó, 2 giờ 30 phút, lệnh truy nã Toàn Tư Vân được phát ra toàn sân bay Quán Sơn.
Một viên cảnh sát ở sân bay lập tức giữ người lại: “Xin lỗi, bà Toàn, phiền bà đi cùng chúng tôi một chuyến.”