“Tôi đang cố gắng kiềm chế để không đánh anh.” Lý Cận Dữ dựa ra sau ghế, cúi đầu nhìn ly nước chanh, bàn tay vuốt nhẹ thành ly.
Không mấy ai biết quá khứ ở Mỹ của anh, vì anh lười nhắc, nên mọi người vẫn cứ mặc nhận anh là một cậu nhóc ngoan ngoãn.
Cho nên Câu Khải rất hoài nghi, khinh khỉnh nói: “Từ nhỏ đến lớn cậu đánh nhau lần nào chưa đó, có biết đánh người phải đánh thế nào không?”
Lý Cận Dữ ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp lại.
Phục vụ mang đến một ly cà phê, hai người cứ vậy im lặng nhìn đối phương, Câu Khải bất giác thấy lạnh người, không hiểu tại sao, anh ta cảm thấy Lý Cận Dữ dạo này không giống trước.
Ngày xưa ánh mắt anh không ngang ngược đến như vậy, nhìn gái cũng vậy, nhìn trai cũng thế, trong mắt anh đều chỉ có sự trong sáng mà đè nén.
Nhưng bây giờ, không còn sự trong sáng, cũng không còn sự đè nén nữa, nói thẳng ra là không giống thằng em trai ngày xưa nữa.
Câu Khải bỗng nhớ đến câu nói của Thai Minh Tiêu hôm đó, có lẽ Lý Cận Dữ bị Diệp Mông cho lên giường rồi, tại sao lại dùng cách nói đó chứ, là bởi vì họ luôn cảm thấy người chịu thiệt trong chuyện này là Lý Cận Dữ.
Đợi phục vụ rời đi, xung quanh có ồn ào bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến hai người họ, vì Lý Cận Dữ mà ánh mắt mấy cô gái bàn bên cứ nhìn chằm chằm qua bên này rồi lại cúi đầu xấu hổ, ghé tai nhau thì thầm, nhìn là biết, nguyên một đám mê trai, Câu Khải thấy khó chịu không thôi.
Từ nhỏ đã biết tên nhóc này được nhiều cô để ý, trước đây còn chưa nam tính bằng bây giờ, giờ thì hay rồi, sau khi lên giường với phụ nữ rồi thì, mẹ nó, càng quyến rũ hơn.
Câu Khải đang nghĩ ngợi miên man, điện thoại bỗng reo lên một tiếng.
Là tin nhắn từ Thai Minh Tiêu, còn kèm theo một cái icon vừa khóc vừa cười.
[Lão Thai: Chó à, là thế này, đừng hỏi thêm gì nữa, bây giờ, cậu, lập tức, nhanh chóng, quỳ xuống, xin lỗi Lý Cận Dữ trước đã.]
Câu Khải mắng một câu đồ thần kinh rồi khóa màn hình lại, không ngờ Thai Minh Tiêu vẫn kiên trì gửi tin.
[Lão Thai: Chó à, cậu nghe tôi nói đi, chuyện này nghe thì rất hoang đường, nhưng mà, tôi đã nhìn bằng hai cái mắt chó của mình rồi, chuyện thật 100%.]
Đồ thần kinh!
Khóa máy, tiếp tục xem như không có gì.
Anh ta nhìn Lý Cận Dữ, đang chuẩn bị nói chuyện thì tiếng tin nhắn lại đến, anh ta bực bội cúi đầu nhìn.
[Lão Thai: Tôi cũng vừa mới nghe Lê Thầm nói thôi, chuyện Lý Cận Dữ từng đánh nhau với mấy tên xã hội đen hồi ở Mỹ ấy, mẹ nó chứ, mắt kính của tôi cũng rớt xuống vì quá sợ....]
[Câu Khải: Chém đi, chém nữa đi.]
Tin nhắn cứ nối đuôi nhau mà đến.
[Lão Thai: Cậu có biết mấy năm nay thằng ngốc nó ở đâu không?]
Câu này như đang nhắc nhở Câu Khải, thế là hắn lập tức tò mò hỏi cậu ngốc ngây thơ ngọt ngào trước mặt mình: “Đúng rồi, mấy năm nay cậu ở đâu thế? Sao chưa từng nghe cậu nhắc đến.”
Lý Cận Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm đáp: “Ninh Tuy.”
“Ồ, Ninh Tuy.”
Câu Khải vẻ mặt thản nhiên, đưa điện thoại lên miệng để gửi tin nhắn thoại cho Thai Minh Tiêu, lơ đễnh nói: “Mấy năm nay cậu ta ở Ninh....”
Âm thanh bỗng im bặt, cả quán điện tử lúc này cũng như ngưng đọng lại trong nháy mắt.
Không biết có phải là do đầu óc anh ta bây giờ trống rỗng rồi nảy sinh ảo giác không, có điều một giây sau, gió lại lùa qua cửa sổ, trong quán, mấy cô gái lại tám chuyện, ánh mắt vẫn liếc qua chỗ bọn họ, như mấy con chim ríu ra ríu rít trên cây, chỉ là lúc này, Câu Khải cảm thấy mình như bị nhốt trong cây đại thụ vậy, những âm thanh náo động bên tai đều biến thành tiếng ong ong, không nghe được câu nào rõ ràng.
Anh ta ngây ra, mắt cũng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Lý Cận Dữ, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng hỏi lại: “Chính là cái trấn mà tôi biết sao?”
Lý Cận Dữ vẫn uể oải ngồi ra sau ghế, ánh mắt bỗng sâu thẳm, như thể đang che giấu đá ngầm dưới mặt biển yên ả.
Anh không vội mở miệng, có lẽ là đang tập trung hút cho xong điếu thuốc, cũng không thèm nhìn Câu Khải, chỉ cúi đầu gạt tàn thuốc: “Ừm, hôm đó tôi từng thấy anh trong tiệm cà phê ở trấn, lúc đó tôi và Diệp Mông đang hẹn hò, chưa đi đăng ký kết hôn.”
“..........”
“...........................”
Xoảng!
Xoảng!
Xoảng!
Phục vụ làm rơi mấy ly nước chanh, âm thanh “xoảng xoảng xoảng” vang lên liên tiếp như thể có ai đang đâm vào ngực anh ta ba phát!
Máu huyết tuôn trào, lục phủ ngũ tạng như đình công, cả người ngây ra như bức tượng.
Quán điện tử người đến người đi, gió thổi cây xào xạc, lầu cao không thắng nổi giá lạnh, không biết qua bao lâu, mấy cô gái bàn bên cạnh đã gọi thêm lượt nước thứ hai rồi, còn vui vẻ chơi trò nói thật hay mạo hiểm, Câu Khải hoảng sợ hoàn hồn, ánh mắt xám lại, cả người vẫn còn run run, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn dĩ định hỏi một câu: “Sao cậu lại cưa đổ được vậy, Diệp Mông là người không ưa cứng không ưa mềm, có làm cách nào cũng không chịu đổ.” nhưng lại sợ Lý Cận Dữ nói: “Là cô ấy cưa đổ tôi”.
Nếu vậy thì anh ta sẽ nhịn không được mà hất ly nước chanh vào mặt anh.
Lý Cận Dữ dập thuốc, ngồi nghiêm chỉnh lại, hai tay khoanh trước ngực.
Câu Khải cảm thấy chân anh đang hướng về phía anh ta, chỉ nghe tiếng anh chậm rãi hỏi: “Có phải vợ tôi khó tán lắm không?”
“............”
Câu Khải không biết phải nói gì nữa, đây là đang tính sổ với mình sao? Không hiểu sao anh ta bắt đầu hồi tưởng lại cái sáng kiến hồi nãy của Thai Minh Tiêu, nghe khẩu khí của Lý Cận Dữ thì hôm nay không phải là một buổi tính sổ nhẹ nhàng.
Câu Khải tìm cách bảo toàn mạng sống: “Thực ra cũng được, tôi cảm thấy phụ nữ ai cũng như thế, ha ha, ha ha.” Hai tiếng cười chêm vào sau nghe thật miễn cưỡng.
Lý Cận Dữ chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, như đang tự giễu: “Vậy sao, thế mà tôi lại vì cô ấy khóc không biết bao nhiêu lần.”
“.........” Câu Khải không cười nữa.
“Cãi nhau cũng khóc, lúc lên giường cũng khóc.”
“......Chuyện đó rất đáng tự hào sao?”
“Là tôi đang nói với anh, suýt chút nữa anh đã chia rẽ một mối tình đẹp.”
“..........”
Câu Khải cảm thấy, nếu hôm nay mình không đến cái quán này, chắc sẽ bị Lý Cận Dữ giày vò chết.
Dưới lầu hai đang có thi đấu, lâu lâu lại vang lên những âm thanh hò hét ủng hộ, đều là những thiếu niên cuồng nhiệt, máu huyết dâng trào như nước sông cuồn cuộn chảy về phương xa.
*
Lúc Câu Khải về đến nhà đã thấy Thai Minh Tiêu sốt sắng đứng trước cửa đợi mình, tìm vết thương trên mặt mình.
Thấy Câu Khải bình an vô sự anh ta còn thất vọng: “Ầy, vị thiếu gia đó không đánh cậu à?”
“Hai thằng đàn ông đứng trước quán điện tử của con nít đánh nhau, cậu cảm thấy đặc sắc lắm à, hay là kích thích?” Câu Khải bước vào.
Thai