Thực ra cũng không có gì to tát, Diệp Mông muốn nuôi một con mèo, Lý Cận Dữ không cho nuôi, lý do là anh đã có Bình An rồi, sợ mang nó về Bình An sẽ ghen.
Diệp Mông ngay lúc đó đã ghen rồi, mẹ nó, anh vì một con chó mà chung thủy đến thế? Hết cách, anh chính là như thế.
Sau đó Diệp Mông tìm đủ hàng trăm hàng ngàn cách dỗ dành anh, anh mới thả lỏng, đồng ý để Diệp Mông đến tiệm mèo xem thế nào.
Chính là hôm nay, thế mà anh lại cho cô leo cây.
Có thể thấy, anh cố ý, hơn nữa thực sự không muốn nuôi.
Diệp Mông nắm rõ lịch trình một ngày của Lý Cận Dữ trong lòng bàn tay, có một hồi hai người không đi đâu cả, chỉ nằm ở nhà chơi.
Lý Cận Dữ có chuyện phải ra ngoài sẽ “bẩm báo” với cô vô cùng tỉ mỉ, từng chuyện từng chuyện theo trình tự, đầu tiên là đánh bóng với Lê Thầm, đánh xong sẽ đi ăn một bữa với bạn cũ, có những người là bạn thật, có những người là bạn giả.
Bây giờ sau lưng anh là tập đoàn Hãn Hải, lại còn cả Lý Trường Tân giao quyền kế thừa cho đứa cháu trai chưa đầy 30 nên tự nhiên sẽ có người muốn xu nịnh.
Đây là chuyện bình thường, Diệp Mông sẽ nhắc nhở anh, chẳng hạn như đừng có qua lại với loại người như Chu Dực Khôn, Lý Cận Dữ cũng rất tận hưởng cảm giác được chị gái quản chặt, dù trong lòng hiểu hết nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe cô nói.
Diệp Mông cũng rất bận, chuyện mở công ty quan hệ công chúng cũng nằm trong lịch trình hằng ngày của cô.
Hôm đó, cô soạn thảo chương trình cho công ty, ôm máy tính nằm trên sofa cả ngày, tiết mục chiếu trên TV không ai xem, lâu lâu cô mới ngước mắt lên, nhưng cũng là nghĩ khung xương cho chương trình.
Có điều trong một ngày, lâu lâu cô sẽ nhìn định vị trên điện thoại, hai người cài định vị vào điện thoại của nhau, không phải để kiểm soát, chỉ đơn giản là nhớ anh, muốn biết anh đang làm gì, thấy chấm nhỏ nhấp nháy trên màn hình như thể thấy được trái tim anh đang đập, thình thịch thình thịch.
Có mấy lần cô cứ nhìn hoài nhìn mãi rồi nhắn cho Phương Nhã Ân một tin: “Tớ thật sự bị anh ấy làm cho thần hồn điên đảo mất rồi, thấy cái avatar wechat thôi cũng thấy tim đập chân run.”
“Đồ thần kinh!” Phương Nhã Ân nói.
Lúc đó Diệp Mông còn cảm thấy sao mà vẫn chưa đến thời kỳ chán ngấy đối phương trong hôn nhân nhỉ, nhưng cô hoàn toàn không ngờ, trước khi vào nhà Lý Cận Dữ lại đứng trước cửa hút hai điếu thuốc rồi.
Nghe cô nói thế, Lý Cận Dữ bất đắc dĩ vứt áo khoác trên sofa, ngồi sau lưng cô, không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô sấy tóc.
Cả ngoài uể oải dựa ra phía sau, đợi một hồi lâu, anh bất ngờ khóa cổ cô, ánh mắt thâm sâu nhìn vào cô, Diệp Mông thấy cả mặt nóng lên, cổ nóng lên, cả người cũng nóng lên nhưng chỉ có thể bất động đối mặt nhìn anh, ánh nhìn triền miên, quấn quýt như lửa cháy bùng lên hòa vào tiếng ồn của máy sấy tóc.
Ngọn lửa nóng dễ dàng khiến người ta cảm thấy hốt hoảng.
Thế mà người ngồi sau vẫn ra vẻ như không “anh về trễ mất rồi, chị muốn đánh hay mắng cũng được” rồi lại tựa ra phía sau, im lặng nhìn cô.
Bình thường vào lúc này, Diệp Mông đều sẽ gục ngã, làm gì có chuyện quỳ gối lau sàn, chuyện đó không tồn tại.
Cô đặt máy sấy tóc xuống, giả bộ lạnh lùng buộc lại tóc, nói với anh: “Đi vào phòng đợi em.”
Lý Cận Dữ thu lại ý cười như có như không, dựa vào tường mím mím môi như thể tất cả đều nằm trong dự đoán.
Một lát sau, anh bắt đầu thản nhiên cởi áo, nói với cô như đang thương lượng: “Anh tắm đã được không? Vừa mới đánh bóng xong, cả người đầy mồ hôi.”
Diệp Mông buộc tóc thành hai búi, nhìn vào gương để chỉnh cho cân rồi giả bộ lạnh lùng ừ một tiếng.
Một giây sau, Lý Cận Dữ kéo tay cô lại, nhìn vào mình, cúc áo anh đã cởi đến hai nút cuối, cơ bụng rõ nét, không phải là kiểu thịt thà, mà là những đường nét trên bụng phẳng lì.
Diệp Mông mơ hồ có thể thấy cả eo của anh, gầy nhưng nhìn rất mạnh mẽ.
Vóc dáng này mang đến cho Diệp Mông một cảm giác thoải mái, sảng khoái.
Vì cảm nhận được sức hút này, cũng biết lát nữa sẽ làm gì nên lúc nhìn vào cơ bụng trước mắt, tim cô tê rần rần, cánh tay bị anh giữ chặt lấy như có một dòng điện chạy qua, rất tê.
“Có muốn không?”
Lý Cận Dữ dựa vào tường, mẹ nó chứ, còn mang ý chất vấn, kiểu lấy lòng này đúng là không tận tình gì hết, còn ngạo nghễ nhìn cô.
Ánh mắt anh còn lưu manh quét qua ngực cô, khung cảnh thật đẹp, núi có, nước có, còn trắng như tuyết.
“Có muốn mớm rượu cho anh không?” Anh quá hiểu làm sao để lấy lòng cô rồi, mỗi câu nói, mỗi hành động đều như nghiền nát cô.
“Hôm qua uống hết rồi, chai cuối cùng.” Cô nói.
“Anh vừa mua rồi.”
Diệp Mông sắp bị anh quyến rũ đến chết rồi.
Phòng không bật đèn, cửa kèm cũng kéo kín mít, chỉ có một ánh đèn ngủ mờ mờ màu vàng, nhìn rất ấm áp, chiếu bóng hai con người đang hòa quyện